MẸ LÀ IRON WOMAN TUYỆT VỜI NHẤT!

Tác giả: Lê Đoàn Kim Trang

Iron Woman: Đoàn Thị Kim Hoàn

Tên bài dự thi: MẸ LÀ IRON WOMAN TUYỆT VỜI NHẤT!

MẸ LÀ IRON WOMAN TUYỆT VỜI NHẤT!

Có một nghề bụi phấn bám đầy tay. Ta vẫn gọi là nghề cao quý nhất. Có một nghề ko trồng cây vào đất, mà cho đời những đóa hoa thơm…"

Mẹ tôi là cô giáo! Khổng hiểu cái “chất giáo viên” đã ngấm vào trong tâm hồn mẹ từ bao giờ. Có lẽ từ ngày mẹ còn bé tí. Mẹ kể hồi ấy, vừa đi chăn trâu, vừa ngồi vắt vẻo trên lưng trâu học bài, mẹ đã mơ về một ngày được làm cô giáo rồi…

Sau bao nhiêu cố gắng, mẹ đã thực hiện được ước mơ. Với nhiều người, được làm cô giáo là sướng lắm, vừa trí thức vừa được tôn vinh. Nhưng với mẹ, nếu không có tình yêu nghề và nghị lực phi thường, hẳn mẹ đã rẽ sang một hướng khác. Đơn giản vì mẹ là giáo viên trường làng. Ngôi trường mẹ dạy như một ốc đảo, nằm sâu hun hút ở một xã ven biển, mẹ phải đi xe, rồi qua sông bằng đò mới tới được trường. Mùa nắng thì bụi bặm, mùa mưa thì trơn trợt, mùa nước nổi thì ngập lụt. Mái trường còn bị dột ướt mỗi khi có mưa to. Nhiều đồng nghiệp của mẹ lần lượt rời bỏ trường vì không chịu nổi sự khắc nghiệt của cuộc sống nơi này trong khi tiền lương chẳng đáng là bao. Còn mẹ không nỡ thấy những đứa học trò nghèo bị bỏ lại phía sau. Mẹ như thấy lại hình ảnh của chính mình ngày trước, áo quần lam lũ, ánh mắt trong veo vẫn mơ về một ngày vươn lên thoát nghèo bằng một công việc bản thân đam mê, yêu thích.

Mẹ vừa dạy chữ, vừa uốn nắn tính cách của từng đứa học trò, có khi mẹ còn phải đem theo kim chỉ để may lại cái áo rách cho học trò nữa. Mà ở vùng quê nghèo, nhiều người lo cái ăn, cái mặc còn chưa xong nên không hiếm chuyện trò nghỉ học giữa chừng. Mẹ lại tất tả hỏi thăm, tìm đến tận nhà, động viên, giúp đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần để học trò có thể quay lại lớp. Đồng lương giáo viên của mẹ không nhiều, nhà tôi cũng không dư dả, thế mà không biết bao lần mẹ phải lấy tiền để mua sách vở cho học trò nghèo. Tôi nhớ có lần mẹ đến nhà của học trò trở về, chân bê bết bùn vì đường vào nhà học trò vừa lầy lội vừa khó đi. Gương mặt mẹ buồn hiu. Mẹ thương đứa học trò nghèo vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, con đường đến trường của học trò quá gian nan. Vậy là hàng tháng, mẹ lại trích một phần lương để hỗ trợ cho em ấy. Sợ trò nghỉ học nhiều ngày mất kiến thức, mẹ lại không quản ngại đường xa mưa gió, đến tận nhà trò để dạy kèm lại kiến thức những ngày trò nghỉ. Có năm, trong lớp mẹ dạy có những đứa học trò đến đánh vần còn không được thì sao mà đọc chữ. Đó là hậu quả của việc “không được phép ở lại lớp” vì sẽ ảnh hưởng đến chỉ tiêu thi đua của trường. Nhìn đứa học trò khổ sở vật lộn với từng con chữ do đã mất căn bản từ những năm lớp 1, lớp 2 nên không theo kịp kiến thức của lớp đang học. Thế là mẹ mua sách lớp 1 về rồi dạy riêng cho trò ấy. Đôi khi tôi tự hỏi: mẹ lấy đâu ra sức lực để làm được tất cả những điều đó. Có lẽ là do sức mạnh từ tình yêu thương, lòng nhiệt huyết của một cô giáo mà mẹ đã cùng với các thế hệ học trò nghèo vượt qua sóng gió khó khăn để không một trò nào bỏ học trong suốt gần 30 năm mẹ đứng lớp.

Hồi đó, nhiều người quen hay bảo mẹ nghỉ dạy để làm một công việc khác. Có thời gian mẹ bị áp lực kinh tế đè nặng lên vai. Đồng lương giáo viên trường làng quá thấp không đủ để chi tiêu trong gia đình và lo cho chị em tôi đi học. Mẹ trăn trở, giằng xé trong lòng. Nhiều đêm tôi giật mình giữa khuya, thấy mẹ ngồi lặng lẽ bên giáo án mà mắt đỏ hoe. Tôi thương mẹ vô cùng mà không biết phải làm sao! Tôi biết, mẹ không nỡ rời bỏ ước mơ từ ngày bé của mình.

Mẹ bắt đầu học nghề may. Mẹ làm nghề tay trái để “nuôi” nghề tay phải. Đêm nào mẹ cũng thức rất khuya để may đồ cho người ta. Mẹ cười nhiều hơn vì gia đình có thêm thu nhập mà mẹ vẫn được đi dạy. Niềm tin yêu lại lấp lánh trong mắt mẹ mỗi ngày…

Vất vả như vậy, nhưng mẹ luôn tự hào về công việc của mình. Mỗi năm, khi nhìn mẹ và các học trò cũ gặp nhau trong ngày nhà giáo, hoặc khi học trò thành đạt mặc áo cử nhân quay về thăm cô giáo cũ, mọi người xúc động kể lại những chuyện ngày xưa, tôi mới hiểu mẹ theo đuổi nghề không vì thù lao tính bằng tiền lương mà vì kho tình cảm đồ sộ mà mẹ nhận được từ những cô cậu học trò này. Mẹ bảo chỉ cần nhìn thấy học trò thành công là bao nhiêu vất vả cực nhọc của mẹ không còn tồn tại. Mẹ hạnh phúc vì những gì mình bỏ ra đã được đền đáp! Mẹ chính là người truyền cảm hứng cho tôi và bao nhiêu thế hệ học trò về sự nổ lực không ngừng nghỉ, về tinh thần không khuất phục trước khó khăn. Mẹ ơi, mẹ chính là Iron Woman tuyệt vời nhất!

Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi.

#Ferrovit #Ironwomanaward

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây