MẸ LÀ IRON WOMAN TRONG CON

Tác giả: Trịnh Thị Thuý

Iron Woman: Bùi Thị Xương

Tên bài dự thi: MẸ LÀ IRON WOMAN TRONG CON

MẸ LÀ IRON WOMAN TRONG CON

Trời đêm mưa gió của những ngày đông giá rét, cơn bão nhỏ đi qua làng ta, mảnh đất đầy gió sương. Cơn bão mang theo tiếng gió xào xạc thổi, len lỏi vào từng hàng cao rũ bóng trước nhà, mang theo tiếng mưa rơi trên hiên nhà tôn mái lợp và hoà vào tiếng khóc của con, đứa trẻ lọt lòng. Mẹ sinh con trong cơn bão càn qua vùng đất nhỏ ở đồng bằng bắc bộ.

Thời gian trôi qua nhanh, lướt nhẹ nhàng qua miền kí ức, đong đầy từng khoảng khắc cuộc đời trên nền cỏ xanh tươi. Mười tám năm, mẹ nuôi con khôn lớn, tiếp ngọn lửa hy sinh của mẹ, cho con bừng cháy tuổi trưởng thành.

Gợi về những ký ức của ngày ấy, khi con còn là một đứa trẻ. Cha đi làm ăn xa, mẹ ở nhà gánh vác cuộc sống đầy gian khổ để nuôi hai anh em con khôn lớn. Bờ vai nhỏ của mẹ phải bươn chải với đời vì cái ăn, cái ngủ của gia đình. Những ngày mùa mưa, nước lên ngập cả nền nhà, tràn vào bờ vuông nhỏ bé. Mẹ phải lặng lặng mang tấm thân gầy đi đắp đất, ngăn cản dòng chảy đang cuốn đi từng con tôm, con cá, cuốn đi vật chất mưu sinh của gia đình.

Con còn nhỏ, chưa thấy được sự tảo tần của mẹ, chưa thấy được tấm lưng mẹ còng trước mưa gió cuộc đời. Những đêm bầu trời tối sậm, căn nhà nhỏ bé leo lét từng hột sáng của ngọn đèn dầu hiu hắt. Con nằm bên mẹ, mà nghe tiếng lòng mẹ đang thổn thức. Mẹ nhớ cha, mắt mẹ cay, nhưng lệ không rơi, mẹ cố níu những giọt nước mắt ấy vào tim để chờ ngày cha trở về.

Mẹ vẫn luôn là mẹ, lo cho các con từ giấc ngủ đến miếng ăn. Ngày ngày mẹ vất vả lặn lội thân cò để lo kiếm ăn cho các con. Mẹ nghèo lắm, cả đời mẹ chỉ mặc những manh áo sờn vai, bạc màu bởi nắng mưa cuộc đời, mẹ có thể mặc áo vá, áo rách để dành dụm, chắt chiu cho con tấm áo mới trong buổi khai giảng đầu năm. Mẹ luôn giấu con tất cả mọi thứ thuộc về thế giới cơm áo, gạo tiền để con sống trọn vẹn với tuổi thơ hồn nhiên của mình, để con tập trung học hành, phấn đấu cho tương lai. Nhưng con biết mỗi đêm đến mẹ lại thở dài vì xương sống đau, chân tê buốt khi cả ngày gồng gánh hàng trên vai hay mỗi đêm mẹ lại lặng lẽ trở dậy ra hè ngồi vì mẹ bị mất ngủ triền miên bởi những lo toan về cuộc đời.

Gió man mác, dìu dịu thổi mang theo cái tết đến khắp mọi nhà và mang cha về với con.

Năm đó con 18 tuổi, là 18 năm mẹ cực nhọc biết chừng nào, là 18 năm mẹ lặn lội trong dòng chảy cuộc sống đầy gian nan vì muốn con khôn lớn, muốn con ăn học thành người. Mẹ hi sinh cả đời vì con, trao hết tình yêu thương dành cho con.

Con lớn lên rời khỏi vòng tay mẹ để đi khám phá thế giới và bất chợt ngoảnh lại con vẫn thấy bóng mẹ đằng sau dõi theo con. Thế giới tâm hồn con luôn đong đầy hình ảnh mẹ. Con có lớn,có trưởng thành bao nhiêu thì với mẹ con luôn là bé bỏng nhất.

Tình yêu thương mẹ như nước biển mênh mông, như suối nguồn mát lành không bao giờ cạn khô. Mẹ cho con chỗ dựa những lúc con muốn gục ngã. Mẹ cho con bàn tay ấm áp khi gió mùa về. Mẹ cho con một nơi bình yên nhất thế gian để con biết khi đôi chân mệt mỏi, khi nước mắt muốn rơi thì con sẽ trở về với mẹ. Mẹ cho con một sức sống kiên cường như cái cây trong dông tố cuộc đời, phải bám chắc rễ vào đất để khi tất cả qua đi, cây lại đâm chồi nảy lộc chào mùa xuân đến… Mẹ cho con tất cả những gì tinh túy, tốt đẹp nhất trong cuộc đời này. Mẹ là tất cả với con!

Cho con một lần được nói "Cảm ơn mẹ" vì những gì mẹ đã cho con. Mẹ cho con tình thương ấm áp, cho con những giọt nước mắt không màu, những giọt mồ hôi thấm sâu cái vất vả, tảo tần và cho con cả cuộc đời của mẹ. Mẹ chính là “ Iron Woman “ trong lòng con, nhìn bên ngoài thì nhẹ nhàng ấm áp nhưng ẩn sâu bên trong chất “sắt” kiên cường của người phụ nữ Việt. Với con, mẹ mãi là niềm tự hào vô bờ bến !

Cho con một lần được nói "Xin lỗi mẹ" vì những lần con làm mẹ đau, những lần con làm mẹ khóc, những lần mẹ thất vọng về con.

Cho con một lần được nói "Con yêu mẹ" vì mẹ đã yêu con, dù con như thế nào thì cuộc đời này, tình yêu của mẹ dành cho con vẫn mãi vẹn nguyên.

Con là cánh diều nhỏ bé, mẹ là cơn gió ấm áp, mẹ thổi tình yêu thương cho con được no gió bay cao, bay đến phía cuối chân trời. Dù có ở cuối chân trời thì gió vẫn cứ thổi, tình yêu thương của mẹ dành cho con vẫn cứ đong đầy.

Thời gian trôi đi, bàn chân con đi khắp nẻo đường đời để con nhận ra rằng :
“Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”

Tôi xin cảm kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi 
#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây