​  MẸ CHÍNH LÀ IRON WOMAN GIỮA ĐỜI THƯỜNG! 

Tác giả: Đinh Thi Trang Nhung

Iron Woman: Nguyễn Thị Thuận

Tên bài dự thi: ​  MẸ CHÍNH LÀ IRON WOMAN GIỮA ĐỜI THƯỜNG! 

​  MẸ CHÍNH LÀ IRON WOMAN GIỮA ĐỜI THƯỜNG! 

“Người phụ nữ sắt” của con chỉ cao 1m53, cả thời thanh xuân chưa bao giờ nặng quá 45kg nhưng lại có nghị lực phi thường. Người phụ nữ không phải “mình đồng da sắt” như trong chuyện cổ tích đâu, làn da trắng, vóc dáng nhỏ nhắn mà có thể vượt qua cuộc đời đầy sóng gió...

20 tuổi, mẹ là cô gái miền xuôi xung phong lên miền núi dạy học. Ngày đó vùng cao là nơi “rừng thiêng nước độc” đầy bí ẩn và cũng chứa đựng nỗi sợ hãi nhưng cô gái ấy đã nhanh hòa nhập với cuộc sống miền sơn cước. Mẹ học tiếng Thái, làm quen với phong tục tập quán, ngoài giờ dạy mẹ lên rừng kiếm củi, đi đào củ, hái rau rừng...Hành trình cõng con chữ về bản gian nan bội phần. Khó khăn về vật chất không đáng sợ bằng sự cô đơn, tuổi thanh xuân qua đi lúc nào không biết.

Nhờ sự mai mối, mẹ cũng có một cuộc hôn nhân chóng vánh với một anh công nhân nhà máy thủy điện Hòa Bình chính là bố con đấy. Nhưng sự đời, cái gì vội vã thường không mang lại kết quả tốt đẹp. Bố là con trai một, được gia đình nuông chiều nên chỉ lo ăn chơi, cờ bạc...

Mẹ lấy chồng nhưng cuộc sống quá vất vả, ăn uống kham khổ thiếu thốn khiến cơ thể suy kiệt. 3 lần mẹ mang thai đều “sảy” khi vừa hết nghén. Lần thứ nhất mẹ gào khóc như điên dại, lần thứ 2 mẹ chỉ rơi nước mắt và lần thứ 3 dường như nỗi đau đã quá sức chịu đựng, mẹ chỉ ngồi cả đêm nhìn ra ngoài, màn đêm tối như mực...

2 năm sau, nhờ một thầy lang trong bản bốc thuốc, mẹ đã giữ được con. Mẹ chắt chiu dành dụm từng đồng chờ đến ngày đi sinh thì bố lừa lấy sạch chỗ tiền đó. Cả mấy chục trứng gà dì út gửi về chuẩn bị cho mẹ bồi dưỡng bố cũng mang đi hết. Mẹ đi sinh con tay trắng, dì út vội vã lên với mẹ mang theo chút cơm nắm, quả trứng gà luộc vội mẹ ăn lấy sức sinh con.

Mẹ không có ở cữ, dì út chăm mẹ được 1 tuần thì phải về với con nhỏ, mẹ làm tất cả mọi việc từ tự nấu cơm, thay rửa tắm giặt cho con...Bố thì vẫn mải miết với những ván bài đỏ đen thâu đêm suốt sáng.

Con tròn 5 tháng cũng là lúc bố về báo khoản nợ vay nặng lãi mà cả đời mẹ không thể hình dung được số tiền lớn đến thế. Chủ nợ đến nhà đập phá, khủng bố. Mẹ ôm thật chặt con vào lòng để con khỏi sợ hãi, mẹ không khóc, nhìn trân trối...
Thế rồi, vào một ngày mưa rả rích, mẹ bế con ra khỏi nhà, tài sản cuối cùng ông bà nội cho bố mẹ đã phải bán đi để trả nợ. Hành trang mẹ con mình ra đi chỉ có vài chiếc nồi cũ không có giá trị...Mặc dù bố không đồng ý nhưng mẹ vẫn quyết định ly hôn.

“Người phụ nữ sắt” của con mạnh mẽ đến phi thường. Gần 20 lần mẹ con mình chuyển nơi ở. Ngày đó lượng giáo viên ít lắm chẳng đủ tiền mà thuê nhà. Mình đi ở nhờ, khi thì ủy ban xã cho mượn căn phòng trống, khi thì ở nhờ nhà phụ huynh mẹ dạy. Ngoài giờ lên lớp mẹ làm biết bao nhiêu việc, đi rừng lấy củi bán, đi giao nước ngọt với chiếc xe đạp cọc cạch... Những căn nhà ở nhờ trời nắng thì oi bức, trời mưa thì dột, mẹ lấy áo mưa buộc lên phần dột ấy để hứng nước. Chiếc giường duy nhất mẹ dành cho con chỗ khô, chỗ sát vết dột mẹ nằm...

Con lớn lên bằng sự hy sinh tảo tần của mẹ. Con học giỏi, năm nào cũng được khen học sinh nghèo vượt khó. Lớp 12 con đạt giải Nhất học sinh giỏi quốc gia và được tuyển thẳng đại học. Con quyết định chọn Sư phạm vì được miễn học phí, mẹ sẽ đỡ vất vả nuôi con ăn học...

Duyên phận con học xong ở lại thành phố và kết hôn với chồng con bây giờ, một chàng trai Hà Nội gốc. Ngày vu quy con nhạt nhòa nước mắt, vậy là phố núi giờ đây chỉ còn có mẹ. Mẹ không khóc, “Người phụ nữ sắt” của con mạnh mẽ lắm. Mẹ chỉ ôm con vào lòng mà dặn dò: “Con phải sống hạnh phúc, hạnh phúc cả phần dang dở của mẹ!”...

“Người phụ nữ sắt” ấy lại hành trình xuống phố chăm cháu. Bé Miu, Heo đều từ một tay bà ngoại chăm sóc. Hai bé lớn đi học, bà nói bà muốn trở về quê bởi không quen sự ồn ào phố thị... Vườn rau của bà xanh tốt, đàn gà luôn chờ sẵn để “tiếp tế” cho con cháu...Chưa một lần báo con rằng mẹ ốm, chưa một lần than vãn bệnh tật tuổi xế chiều...
Chính “Người phụ nữ sắt” ấy đã khuyên con thăm bố và làm trọn chữ hiếu khi nghe tin bố mắc bệnh ung thư. Mẹ nói bố gây cho mẹ đau khổ nhiều nhưng tha thứ cho người cũng chính là làm cho tâm mình thanh thản.

Kể lại câu chuyện mà nước mắt con lại rơi. Cuộc đời mẹ cứ như thước phim quay chậm đủ cung bậc. “Iron woman” của con, “người phụ nữ sắt” bản lĩnh, nhân hậu, người mà con yêu thương trân trọng đến suốt cuộc đời!


Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi
#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây