IRON WOMAN – MỘT TINH THẦN KHÔNG THỎA HIỆP

Tác giả: Nguyễn Đình Linh

Iron Woman: Trần Thị Hồng Diễm

Tên bài dự thi: IRON WOMAN – MỘT TINH THẦN KHÔNG THỎA HIỆP

IRON WOMAN – MỘT TINH THẦN KHÔNG THỎA HIỆP

Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, chị không đồng tình với câu nói ấy. Tại sao phụ nữ không tự làm chủ cuộc sống của chính mình mà phải dựa dẫm, phụ thuộc vào người khác. Chị hy vọng mọi phụ nữ, nhất là những người phụ nữ ở nông thôn, đủ mạnh mẽ để vượt qua lề lối cổ hủ và định kiến xã hội, tự kiến tạo cuộc sống cho bản thân mình, đủ vững chãi để có thể chăm lo cho người thân khi cần...

Tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi nghe câu nói ấy từ chị, một người phụ nữ sinh ra và lớn lên ở thôn quê của một tỉnh nghèo miền tây nam bộ. Ở chị toát lên vẻ chất phác thật thà, nụ cười hồn hậu nhưng tính cách lại cương nghị vô cùng. Dường như trong chị lúc nào cũng tràn đầy năng lượng để đương đầu với sóng gió cuộc đời. Không ít lần cuộc sống xô đẩy, tưởng như chị phải thỏa hiệp, chấp nhận góc sống tối tăm. Nhưng lần nào cũng vậy, chị lặng lẽ mà kiên cường, bình thản bước qua bao chông chênh ấy. 

Chị sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo. Cha nông dân, mẹ cũng nông dân. Chị tìm đến con chữ thật nhọc nhằn vất vả. Năm chị học xong lớp 12, ba bệnh nặng, gia đình vốn túng thiếu lại càng túng thiếu hơn. Không có tiền để đi thi đại học, cũng không thể vay mượn được ai vì nợ cũ nhà chị còn chưa trả được cho người ta. Chị không làm hồ sơ thi đại học, chị cũng không rơi một giọt nước mắt nào vì chị biết có khóc cũng không giải quyết được gì. Chị dành một năm để vừa đi làm thuê kiếm tiền vừa tự ôn thi tại nhà. Năm sau chị đăng ký thi và đỗ vào trường sư phạm. Số tiền chị làm thêm ngoài giờ học và số tiền vay từ quỹ hỗ trợ dành cho sinh viên cũng đủ để chị xoay sở trong những năm đi học xa nhà. Trong thời gian đi dạy kèm thời sinh viên, chị được phụ huynh của bé học trò mà mình dạy kèm gợi ý hứa hẹn xin cho chị một chổ dạy tại trường điểm của thành phố. Chị từ chối vì muốn trở về làng quê của mình để dạy cho các em nhỏ. Chị từng lớn lên ở quê nên chị biết trẻ em thôn quê chịu rất nhiều thiệt thòi. Chị muốn đem năng lượng tích cực để truyền cho các em. Chị không muốn thấy các em, nhất là các em gái phải bỏ học giữa chừng vì định kiến con gái không cần học cao để làm gì. Các em chỉ có thể làm chủ cuộc đời khi bản thân đủ kiến thức và độc lập về kinh tế. Chị trở thành cô giáo trường làng từ ngày ấy, cần mẫn qua bao nhiêu thế hệ …

Rồi chị có chồng là người cùng làng. Chồng chị hiền lành, nhưng sự hiền lành quá mức nên không đủ quyết đoán để lên tiếng xóa tan thói cổ hủ, gia trưởng từ bên gia đình chồng. Ba chồng chị buộc chị phải nghỉ dạy để coi sóc ruộng vườn, chăm lo nhà cửa như cái cách làm dâu của hàng trăm cô gái nơi làng quê này. Chị nhẹ nhàng mà kiên quyết từ chối. Dù có thế nào chị cũng không thể nghỉ việc dạy học. Đó không chỉ là cái nghề để chị làm chủ về kinh tế cho mình, không phải ngửa tay xin tiền người khác để họ nhìn chị theo cách rẻ rúng, mà đó còn là ước mơ của cả đời chị, là hoài bão mà chị muốn thực hiện đến hết cuộc đời mình. Cả một khoảng thời gian dài chị sống trong cảnh chì chiết của ba chồng. Nhiều lần chị nghẹn ứ cuống họng khi nghe lời nặng nhẹ gần xa. Chị thức khuya hơn một chút, dậy sớm hơn một chút để làm công việc nhà. Ngày nghỉ chị tranh thủ ra vườn làm cỏ, bón phân vườn tược. Một năm, hai năm… trồng cây thì có ngày hái quả. Ba chồng chị dần dần có cái nhìn khác về chị. Cuộc sống của chị trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thế mà đời cứ như biển cả, hết con sóng này đến con sóng khác chỉ chực chờ xô chị ngã mới thôi. Mẹ chồng chị bị phát hiện ung thư giai đoạn cuối. Chị vừa đi dạy, vừa chăm con nhỏ vừa lo cho mẹ chồng. Chồng đi làm xa mà thu nhập cũng bấp bênh. Những lần chị đưa mẹ chồng đi xạ trị, chị phải nhờ đồng nghiệp đứng lớp thay. Ruộng vườn bán dần để chạy chữa mà mẹ chồng vẫn không qua khỏi. Mẹ chồng mất thì cũng là lúc chị biết ba chồng mang căn bệnh này trong người. Bỏ hết những uất ức trước đây, chị lại cáng đáng việc chăm sóc cho ba chồng. Đồng lương giáo viên ít ỏi của chị trở thành trụ cột chính trong nhà. Chị cười bảo: thật may là ngày trước chị kiên quyết không nghỉ dạy, nếu không thì bây giờ chẳng biết phải xoay sở thế nào. Nhưng chị luôn tin là khi cánh cửa này đóng lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra. Quan trọng là mình đủ kiên trì để tìm ra cánh cửa đó…Chị lại cười, một nụ cười tuy không đẹp nhưng ấp áp và lấp lánh niềm tin.

Chị, một phụ nữ bình thường nhưng đủ để tôi nhận ra chất Iron woman đang tỏa sáng. Tôi thấy tự hào về chị. Khí chất phụ nữ thời bình như chị cũng đáng để khâm phục biết bao!

Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi

#ironwomanaward #ferrovit

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây