Iron Woman - Hồ Quỳnh

Tác giả: Lê Xinh

Iron Woman: Hồ Quỳnh

Tên bài dự thi: Iron Woman - Hồ Quỳnh

Iron Woman - Hồ Quỳnh

Mùa nước lũ luôn là nỗi ám ảnh của người dân quê tôi. Một trẫn bão, cơn lũ qua đi khắp xóm làng là cảnh xơ xác, tiêu điều, cây cối đổ gãy, những ngôi nhà ngập chìm trong nước. Và tôi vào mùa nước mũ năm ấy kêu không có cô bộ đội dũng cảm ấy cứu thì cũng không biết cuộc sống của tôi giờ sẽ ra sao. Năm ấy khi tôi học lớp 9, những ngày tháng 7 mưa lũ kéo đến, khắp xóm làng ngập trong nước, mọi tuyến đường giao thông bị chia cắt, xóm chũng tôi như một hòn đảo nhỏ với chục hộ dân sinh sống trên một quả gò nhỏ nổi lên giữa cánh đồng. Mưa vẫn rơi và bão ngày càng lớn, người dân cầm cự đã hai ngày, đồ ăn, nước uống dần cạn kiệt, có những người bị thương. Nhà tôi cũng vậy, những gói mì tôm cuối cùng giữ lại được đã hết, nhà bị tốc mái, nước cũng ngập tới lưng chừng tường. Rồi đội cứu hộ của Chính quyền và bộ đội địa phương đã tới mang đến cho cả xóm hy vọng. Lúc xuồng máy đến đón cũng làn lúc tay chân tôi run lên vì lạnh và đói, tôi chẳng còn chút sức lực nào tuột tay khỏi chiếc cột và ngã xuống và lịm đi. Lúc tỉnh dậy tôi đã thấy mình trong bệnh viện, bên cạnh là bố mẹ và một người phụ nữ mặc quân phục, một cánh tay cô băng bó bằng gạc trắng. Lúc ấy nghe mọi người kể tôi mới biết lúc tôi ngã xuống cô đã lao tới đỡ được tôi và cũng lúc đó có một luồng gió to làm cây xoan gần đó gãy cành rơi xuống, cũng chính cô đã lấy thân mình đỡ cho tôi khỏi cành xoan đó khiến tay cô bị thương. Nằm trên giường, nhìn cô nước mắt tôi chảy, cảm xúc trong tôi lẫn lộn vừa vui mừng vì cả nahf đã an toàn, vừa sợ vì lũ bão và cả lòng cảm ơn cô bộ đội- người đã dũng cảm cùng đồng đội vượt bao hiểm nguy tới cứu cả xóm làng. Như hiểu được tâm tư của tôi cô khé nắm ttay tôi và nói: Mọi chuyện đã qua rồi, cháu ráng ăn uống cho khỏe nhé. Lúc đó tôi mới nhìn rõ bẳng tên trên ngực cô " Nguyễn Tùng Linh "- cái tên làm tôi thấy lạ và ấn tượng đến mãi về sau. Không hiểu lúc đó sức mạnh từ đâu tôi nhìn cô và nói" Lớn lên cháu cũng muốn được trở thành một chiến sĩ như cô". Cô mỉn cười với tôi. Năm sau, tôi thi đỗ vào trường THPT chuyên của huyện, trường nằm gần ngay doanh trại bộ đội, đôi lần đi học về qua tôi thấy cô cùng đồng đội luyện tập trong sân hay có lúc là hình ảnh cô ngồi dưới bóng cây đọc sách khi hết giờ làm việc. Cô cũng nhận ra tôi nên có một lần cô gọi tôi lại và tặng tôi một cuốn sách. Suốt những năm học THPT tôi vẫn nhận được sự quan tâm, động viên của cô và giờ đây tôi đã là sinh viên của Học viên Quân y. Tôi luôn tự hứa với bản thân sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng cha mẹ và cả sự yêu thương của cô dành cho tôi. Sau này ra trường tôi sẽ là một người chiến sĩ khoác áo blu trắng, tôi sẽ noi gương cô là một chiến sĩ dũng cảm, luôn yêu thương, quan tâm mọi người.

Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi

#ironwomanaward #ferrovit

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây