Iron Woman - Đào Thị Thu

Tác giả: Lê Thùy Linh

Iron Woman: Đào Thị Thu

Tên bài dự thi: Iron Woman - Đào Thị Thu

Iron Woman - Đào Thị Thu

Có ai sinh ra trên đời mà không muốn mình cơ thể lành lặn, hoàn hảo và toàn vẹn như mọi người. Nhưng mong muốn là mong muốn còn sự thật là luôn làm mình cảm thấy bất lực trước những câu chuyện không được trọn vẹn đó.

Quê tôi Bình Thuận nắng và gió lắm, người dân gắn với biển để kiếm sống, để kiếm chén cơm thế nên lại càng thêm cơ cực. Cách đây 3 năm tôi một con người trẻ bỏ Sài Gòn hoa lệ quay ngược về quê để sống.

Ba mẹ tôi lúc đó may mắn kịp mua được mảnh đất hơn 2 xào khi giá đất chưa sốt lên như bây giờ, chứ ngày xưa mua có 200tr giờ giá trị 8 tỷ thì chả biết nhà tôi lấy tiền đâu mà mua nỗi. Đất thì sốt là như vậy chứ lúc gia đình tôi về đây làm nhà sinh sống thì vẫn ít dân cực. Cái kiểu là 2 căn nhà cách nhau ít nhất 20 30m là quá gần rồi thì mới cảm thấy hơi ngán ngẫm mỗi khi đêm về.

Hàng xóm nhà tôi là một gia đình sống khá tâch biệt với xung quanh,chị vợ gần như hiếm ra khỏi nhà, có lần tôi lia tầm nhìn qua nhà chị có kịp gật đầu chào chị khi nhà mở cửa sổ. Mấy tháng liền như vậy khiến tôi không mặn mà với việc làm thân với hàng xóm như trước. Nhà ai nấy sống vậy.

Cũng kể thêm là ở đây đất rộng nên mẹ mới muốn nuôi thêm dăm chục con gà để ăn cơm thừa các kiểu. Thì rắc rối mới đến với nhà tôi từ khi bầy gà lớn. Nói chung nuôi đúng chuẩn cho vui chứ toàn được ăn hộ , chứ nhà tôi chả được con nào nhét kẽ răng đỡ thèm.

Vào hôm trời không trăng không sao phù hợp cho mấy bạn trẻ làm chuyện phạm pháp thì bạn đã leo hàng rào sắt b40 vào nhà tôi định ăn hộ giúp 2 con gà, em tôi và tôi hùa nhau bắt dc và đuổi theo tới nhà anh Thuận là hàng xóm nhà tôi đó ạ. Với mong muốn anh giúp đỡ tinh thần hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau.

Ô thì hay thay cửa nhà anh sù mở và bật đèn nhưng 2 vợ chồng anh nhất định ko ra mà lại ngồi đó cố thủ ở nhà sau mặc kệ tên trộm gà muốn chạy vào nhà anh tránh sự truy đuổi của gia đình tôi.

Thật sự lúc đó giận sôi gan, nhưng tôi cũng mặc kệ và về nhà ngủ sau khi giao tên trộm cho chính quyền địa phương. Sáng hôm sau ,mọi người ùa lại nhà tôi hỏi thăm sự tình sẵn ấm ức tôi mới kể chuyện hàng xóm "" tốt "" của nhà tôi cho mọi người nghe.

Ấy vậy mà tôi lại cảm thấy trách mình nhiều hơn vì đã không làm thân với hàng xóm sớm hơn.

Thật ra thì chị Vân vợ anh Thuận có tật ở chân từ khi sinh ra, chị không thể đi đứng hay tự do chạy nhảy khắp nơi như tôi được. Chị khi sinh ra hai chân đã yếu và ngày càng yếu hơn ,rồi dần không thể đứng đi được nữa. Năm chị 10 tuổi chị buộc phải cưa chân đi để lắp một đôi chân giả , đó là lý do tôi vẫn thấy chị đi từng bước chân chậm rì khi vô tình đi qua nhà chị.

Chị và chồng có một tình yêu đẹp và kết tinh duy nhất là bé My , cũng bởi sức khỏe chị không cho phép chị có thêm đứa con nào nữa.

Tuy chân chị như vậy nhưng chị lại có một tiêm may khá lớn ở chợ thị xã. Chị vẫn miệt mài bên cái máy may , vẫn từng đường kim mũi chỉ làm đẹp cho đời, về nhà vẫn chỉnh chu chăm sóc nhà cửa chồng con, tham gia mạnh mẽ hoạt động đoàn đội và hội phụ nữ.

Tôi lắng nghe những câu chuyện về chị từ Cô Liên mà tôi đặt tay lên ngực mình để cảm thấy hổ thẹn. Tôi hổ thẹn vì tôi là một con người trẻ, một con ng vẹn toàn chân tay, có ăn có học nhưng tôi ngại khó , tôi ngại bon chen nơi Sài Gòn hoa lệ , tôi hèn nhát chạy trốn các thử thách và mạo hiểm để chọn phương thức an toàn là về quê sinh sống. Tôi từ bỏ ước mơ của mình chỉ vì không đủ ý chí. Bỗng dưng cả thế giới xung quanh lặng thinh đến đáng sợ. Chiều đó tôi thấy dáng chị nhổ cỏ trước vườn, tôi mon men qua tâm sự , tôi đứng lặng nhìn người phụ nữ đi chuyển khá chậm chạp đi xung quanh sân nhà để nhổ cổ tỉa hoa, khuôn mặt c đầy nét cười hạnh phúc, là nụ cười thật sự chả phải như tôi. Tôi đánh tiếng hỏi thăm chị, chị thoáng nhìn tôi rồi vui vẻ mời tôi vào nhà chơi.

Bước vào nhà quả thật sạch sẽ và thoáng mát nhìn qua là biết chị chăm sóc và dọn dẹp thường xuyên. Chị mời tôi cốc nước rồi xin lỗi và giải thích chuyện tối qua không thể ra giúp tôi đuổi bắt trộm. Tôi quan sát kĩ mặt chị khi chị thoải mái nói ra khiếm khuyết của bản thân một cách nhẹ nhàng và vui vẻ như đó là chuyện tất nhiên. Mà noa là chuyện tất nhiên thật. Cả buổi chiều 2 chị em nói rất nhiều ,rất nhiều về công việc của chị , về ước mơ của chị , về gia đình chị.

Chị mở tiệm may hơn 15 năm rồi, và chị thả hồn , thả sự tự do , chị chăm chút cho từng đường may sợi chỉ. Chị từng ước mơ thành nhà thiết kế thời trang, chị mong được mang đến cho mọi người niềm vui. Chị miệt mài học may, tự học thiết kế, tự học vẽ , tự hoàn thiện tay nghề. Từ một tiệm may bé xíu nơi góc đường tới một tiệm may lớn ở chợ thị được mọi người yêu quý chị đã bao nỗ lực.

Tôi nghe và lặng người suy nghĩ về mình, về ước mơ của mình.

Đêm đó tôi mất ngủ, tôi mở cửa và ngồi đó trầm tư nhìn về phía khung cửa sổ nhà chị vẫn đang sang đèn. Bóng chị ngồi bên cạnh bàn may cũng gần như đến sáng. Chị ấy không dc đủ chân đủ tay như tôi thế nhưng tôi lại thua chị ở cái ý chí sống, chị chinh phục khó khăn và vượt qua khiếm khuyết bản thân mình mà làm đẹp cho đời. Chị vẫn cống hiến cho đời bằng Những bộ quần áo đẹp, bằng những phương án và hỗ trợ thiện nguyện cho địa phương còn tôi, tôi lành lặn , tôi khoẻ mạnh và trẻ nhưng lại hèn nhát và yếu đuối.

Qua đêm đó, tôi mất ngủ những đêm về sau và tôi quyết 1 lần nữa mang balo lên lại Sài Gòn. Tôi lại một lần chinh phục ước mơ và hoài bão của mình.

Tôi thầm cảm ơn chị không biết bao nhiêu lần người phụ nữ Iron Man đã truyền cho tôi cảm hứng, đã cho tôi thêm sức mạnh và ý chí để tô điểm cho đời, để mạnh mẽ vượt sóng ra khơi.

Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi

#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây