IRON WOMAN - QUÁCH NGỌC HANH

Tác giả: Trần Doãn Đức

Iron Woman: Quách Ngọc Hanh

Tên bài dự thi: IRON WOMAN - QUÁCH NGỌC HANH

IRON WOMAN - QUÁCH NGỌC HANH

Mẹ ơi, cho con gánh Mẹ một lần Mẹ nhé, cuộc đời Mẹ đã chịu nhiều vất vả vì con. Mẹ chưa từng than thở hay oán trách một lời, bao nhiêu năm tháng qua đi con đã quá vô tâm với Mẹ, bao nhiêu lần phải làm cho Mẹ lo lắng, làm cho Mẹ buồn lòng, con thật tâm xin lỗi Mẹ. Hôm nay con mới chịu nhìn kỹ Mẹ một lần, chợt thấy tóc Mẹ đã bạc hơn lúc trước, khóe mắt hằn lên nhiều vết chân chim, con đã quá hững hờ với Mẹ, trước đây con cứ nghĩ Mẹ nuôi con là một nghĩa vụ, con hay ngỗ nghịch với Mẹ, con đua đòi theo đám bạn muốn có xe đẹp, điện thoại xịn, và bắt Mẹ phải mua cho bằng được, con nào đâu biết con đã lấy đi tuổi xuân của Mẹ, con đã cướp đi sức khỏe của Mẹ, vì con Mẹ phải vất vả làm lụng chắt chiu từng đồng gom góp để mua những thứ mà con thích. Mỗi ngày mẹ phải dậy từ 3-4 giờ sáng để đi chở hàng về bán, một mình Mẹ chở hai giỏ trái cây đầy, còn thêm cái thùng phía trước, con không biết làm sao Mẹ có thể chở được nhiều như vậy? Những hôm trời mưa, gió to lắm mà Mẹ vẫn phải làm việc, có lẽ vì cuộc sống lúc nhỏ của Mẹ cực khổ nên khi có con Mẹ không muốn tụi con phải khổ như Mẹ nên cố gắng làm tất cả để cho con có cuộc sống khá hơn. Nhưng những lúc đó con không nghĩ đến nỗi vất vả của Mẹ gì cả, chỉ biết vô tâm hững hờ với sự chăm lo của Mẹ. Những lúc Mẹ ốm đau con cũng không ở bên chăm sóc. Con quá vô tâm phải không Mẹ ơi. Và giờ đây, khi con có con của mình, thì con chợt nhận ra rằng bao năm qua Mẹ đã quá vất vả rồi, con nhìn thấy cảnh vợ con chăm sóc con nhỏ, con lại nghĩ không biết khi xưa Mẹ đã làm như thế nào để nuôi chị em con lớn lên được như bây giờ nữa. Mẹ thật là như siêu nhân, con mới có một đứa con thôi mà bao nhiêu thứ phải lo, không có Mẹ lo phụ chắc con sẽ không ổn như bây giờ. Người ta nói đúng mà, chỉ có con cái phụ Cha Mẹ chứ không có Cha Mẹ nào bỏ con cái cả. Con có gia đình nên ra ở riêng và không thường xuyên về thăm Mẹ, lúc nào cũng đợi Mẹ gọi mới về, còn có lúc viện lý do bận việc để không về. Nhưng rồi một hôm, con đi làm bị tai nạn giao thông, chân trái bị gãy, Mẹ đã khóc rất nhiều và đi vay mượn tiền để đưa con lên thành phố chạy chữa, con lại làm Mẹ thêm một khoản nợ. Rồi về nhà ở với Mẹ, đôi lúc con hay cáu gắt vì đi lại không tiện nên bức bối trong người. Nhưng Mẹ vẫn mỉm cười với con, con biết trong lòng Mẹ buồn lắm, nhưng Mẹ không nói ra. Mỗi buổi sáng Mẹ bưng vào một thau nước cho con rửa mặt đánh răng, rồi mang đồ ăn sáng cho con, Mẹ gỡ từng viên thuốc để trên bàn và ly nước để khi nào ăn xong cho con tiện lấy uống, ngày ba bữa đều đặn con được Mẹ chăm như một đứa trẻ mới lên ba, thay đồ, tắm gội Mẹ đều làm cho con cả, vì chân con không thể đi lại được. Cứ đến giờ uống thuốc là Mẹ lại nhắc, ban đêm sợ con đau nhức khó ngủ Mẹ cũng không ngủ được đi ra đi vào chăm con cả đêm. Nhìn thấy Mẹ vất vả nên dù có đau con cũng cố nhịn không dám kêu, sợ Mẹ phải lo lắng hơn. Thời gian con không ở nhà, có lẽ Mẹ sẽ đỡ vất vả hơn. Ở nhà một thời gian, con nhận ra rằng không nơi đâu quý hơn nhà mình, Mẹ chính là mái ấm nơi con tìm về sau những bão giông ngoài kia. Không một ai có xứng hơn danh hiệu Iron Woman trong lòng con ngoài Mẹ!

Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi!

#ferrovit #ironwomanaward

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây