CÓ MỘT MÙA XUÂN QUÊN LUÂN HỒI

Tác giả: Đặng Thị Ngọc Vân

Iron Woman: Nguyễn Thị Tâm

Tên bài dự thi: CÓ MỘT MÙA XUÂN QUÊN LUÂN HỒI

CÓ MỘT MÙA XUÂN QUÊN LUÂN HỒI

CÓ MỘT MÙA XUÂN QUÊN LUÂN HỒI

    Đã bao giờ bạn hỏi ước mơ của mẹ bạn là gì chưa? Bạn từng tò mò tuổi xuân của mẹ bạn trải qua như thế nào chưa? Khoảng cách của mẹ và con đôi khi nó lại lưỡng lừ một tấm kính vô hình bà không muốn nhắc lại tôi cũng lười biếng hỏi. Tôi từng bước, từng bước đi qua mùa xuân của mình, chợt nhận ra có một mùa xuân quên luân hồi. Vậy nó sẽ đi đâu?

    Trong lúc rảnh rỗi, mẹ bảo tôi dọn dẹp nhà cửa. Căn nhà chẳng lúc nào gọn gàng nổi thế mà vẫn phải dọn. Tôi lại mang chổi đi càng quét căn nhà của mình. Nhờ vậy mà tôi mới mỉa mai đến cái xó góc thiên đàng của đám mọt, nhện. "Xoàng" một tiếng, đốn sách vở củ chồng chất đổ ngổn ngang xuống sàn nhà, mớ mảnh vụn cũng rơi vãi lung tung. Tôi nhặt vài thứ chấp nhặt cho là ổn xếp lại, chợt thấy một cuốn album đã cũ. Cái bìa mỏng manh một miếng bao ni lông màu, nó vừa bị nổ vùa lem lút do ẩm nước. Nhìn thôi cũng biết của ai rồi, thời tôi sinh ra đến giờ cái bìa album này đã thêm chữ cổ.

    Đang háo hức xem mẹ lúc xưa thế nào, bởi mẹ tôi chưa bao giờ kể tôi nghe về thời thanh xuân của mẹ. Tôi lật trang đầu chẳng một ai quen, chắc là bà con cô chú nào đó người quen của mẹ. Thế rồi lại lật, lật hơn nửa cuốn album vẫn chưa thấy bóng dáng mẹ tôi ở đâu. Tôi ngồi xổm xuống lật tiếp vài trang liền bật cười ảnh cưới của ba mẹ lại để sau cùng thế này. Nhưng nhìn xa tôi hoài nghi liệu đó có phải mẹ mình không? Mãi đến tấm ảnh cuối cùng mới vét được một tấm ảnh áo dài trắng của mẹ. Tôi mang nó vội chạy xuống chái bếp hỏi mẹ

    -" Mẹ, ảnh mẹ hồi nớ đó hả, bao nhiêu kí (kg) ghê ri"

     Bà ấy còn chẳng nhìn vào tấm hình mà nói một con số sáu tám.

     Tôi há hốc mồm, con số sáu tám với ba tám nó ở tầm nào vậy chứ? Tôi cười đùa:" mẹ giảm cân cách nào thế, chỉ con với"

     Bà nhìn tôi lại bảo:" có chút éc mà đòi giảm. Lo mà ăn vào mới lớn" 

    Không phải là tôi không biết, mà là quá đổi kinh ngạc. Sức bào mòn của thời gian quá khủng khiếp rồi. Thùng phi hóa thân tre già phải khổ luyện như thế nào chứ. Tôi bật cười, bật cười chính bản thân mình là kẻ vừa lười vừa lì giờ lại lộ thêm vẻ hèn nhát. Đó chẳng phải là cái cớ tôi biện minh cho mình thôi sao?

     Tự hỏi người phụ nữ trước mắt tôi đã gồng gánh như thế nào để cho tôi có được như ngày hôm nay. Có lẽ trước khi có ba chị em tôi, cả trước khi lấy ba tôi. Mẹ cũng từng là một công chúa. Nhưng rồi cô công chúa ấy lại đánh đổi cả tuổi đời còn lại, một cách tình nguyện san sẻ tình yêu to lớn cho gia đình.

      Đôi tay múp như búp sen hồng nay héo rủ khẳng khiu sần sùi như vỏ cây khô. Đôi mắt húp, đôi má mũm mĩm trắng hồng như hai quả bánh bao bây giờ chỉ còn lại là những nếp nhăn với nám đen trên đôi gò má khô gầy. Nhìn thấy mà thương.

    Tuổi xuân của mẹ chẳng quay lại tôi hiểu nó đã dành lại cho tôi. Những ước mơ hoài bão của mẹ chợt nhỏ bé đến thế, nó chỉ đọng lại trong hai từ gia đình. Người phụ nữ tần tảo ấy cả đời giãi nắng dầm sương chưa một lần than thở cho tôi nghe. Vì vẻ sắt bọc ngoài của mẹ mà mỗi lần nhắc đến mẹ chỉ bảo tôi "gắng học hành sau mới sướng".Quá cứng cáp đi khiến tôi ích kỉ chỉ nghĩ bản thân mình muốn gì. Tôi cứ bay mãi trên bầu trời xanh, cứ ngỡ mình thật lớn lao không ngờ đôi cánh nâng tôi lên lại chính tấm thân gầy gò đó.

     Nhà tôi ba đời khổ, bà muốn tôi phải khác. Nếm trải vị đắng cho tôi những quả ngọt, nhìn lại mà rơi lệ cho tuổi xuân đã qua của mẹ. Cuộc đời người ta chỉ có khóc và cười, mẹ tôi làm gì có thời gian. Với bà chỉ biết nắng và mưa, đôi khi bà rành trời hơn cả dự báo thời tiết.

    Cũng vì cái nhà khốn khổ, ba chị em chúng tôi lớn em từ ăn cơm với muối hầm. Dầm mãi rồi ăn với nước tương là sang. Có lẽ lúc mẹ tôi năm mươi kí là lúc nhà tôi có bữa cơm có cá kho với canh rau. Những thứ đó tôi đều thấy một tuổi thơ rất tuyệt, rất dữ dỗi. Đổi lại mẹ tôi lại lo lắng :" sinh ra nhà khổ vậy có buồn không?" Tôi buồn là do câu hỏi này.

     Mẹ tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân dù một chút, đôi lúc tôi tức giận caú với mẹ:" mẹ cũng không biết lo cho mẹ gì hết vậy" bà im lặng. Lòng tôi chợt nhoí. Có lẽ mình hơi quá lời.

    Một hôm mẹ tôi lại mặt một chiếc đầm đỏ khoe tôi:" có đẹp không?"

     Tôi lắc đầu chê:" xấu quắc"

     Đó là chiếc đầm của Dì họ cho mẹ tôi. Nó rộng thêng thang gấp đôi mẹ tôi lận, thế mà bà vẫn vui vẻ mặc. Tôi mang điện thoại ra bảo bà :" mẹ cười lên con chụp cho tấm" thấy vậy bà lại quay vào trong:" thôi, mẹ xấu lắm. Chụp vào rồi ai ngó" tôi cười đáp:" mẹ năm mươi kí thì mặc đẹp thật"

     Chật chội mãi với nắng mưa, mùa xuân có lẽ mới cho mẹ thời gian thảnh thơi. Đi dạo phố với mẹ cả ba ngày tết vẫn không có đến nổi một tấm hình chung. Mẹ tôi thích chụp hình lắm nhưng bà chê bản thân xấu sợ vào ảnh sẽ làm xấu tôi. Khi bà thấy mẹ con nhà người qua đường chụp hình vừa sang trọng, vừa thời thượng bà lại hỏi tôi:" có người mẹ như mẹ con có xấu hổ không?" Chụp ảnh bà cũng không dám cười vì :" mẹ cười xấu lắm" tôi liền bảo:" mẹ nhìn con nè, hì" mẹ nhìn tôi bật cười khoảnh khắc ngắn ngủi ấy tôi vừa kịp ghi lại.

    Tôi tự hỏi khi bản thân mình là niềm tự hào của mẹ tại sao lại xấu hổ vì một người phụ nữ vĩ đại như thế. Đối với tôi mẹ là sự hãnh diện cũng là niềm kiêu hãnh của tôi. Nụ cười của mẹ là nụ cười rạng rỡ nhất, nụ cười đẹp nhất. Nhưng có lẽ thứ càng đẹp đẽ lại càng hiếm hoi cũng khó lưu lại. Tôi sợ một lúc nào đó vòng chaỷ nhân sinh cuốn nó đi mất. Bởi thân hình ấy ngày càng mỏng manh tưởng chừng một cơn gió thổi cũng sẽ bay đi. Tôi biết đi đâu để tìm lại?

    Con không giỏi nói, mỗi lần nói chuyện với nhau, mười lần đã bảy lần con là người gắt gỏng. Con cảm ơn mẹ thật nhiều, cảm ơn tất cả sự hi sinh của mẹ. Cảm ơn vì mẹ đã yêu con bằng cả tuổi xuân của mình. Con không hối hận là con của mẹ, chưa từng xấu hỗ khi người khác hỏi mẹ con là ai. Con chỉ hối hận vì không ai trả lại tuổi xuân cho mẹ, hối hận vì chưa đủ trưởng thành gánh đỡ cho mẹ phần nào. Mẹ là hãy mỉm cười nhiều hơn một chút nhé. Thật ra nụ cười của mẹ là ánh sáng để khi con lạc vào chốn tăm tối, nhắm mắt lại ánh sáng đó sẽ dẫn con về bên mẹ. Mẹ à! Tấm sắt có cứng, dày thế nào, khi mài mòn nó sẽ mềm mỏng uốn sẽ con. Nên là xin người yêu thương và cho bản thân nghĩ ngơi nhiều hơn một chút. Điều con mong muốn chỉ mong người đời này bình bình an an.

      Thật ra Iron Woman không phải là phụ nữ to khỏe, xinh đẹp. Mẹ của tôi là Iron Woman của riêng tôi, mẹ của bạn cũng chính là Iron Woman của riêng bạn. Tình yêu của những người mẹ sắt đá kiên cương. Bạn không thấy được tấm sắt đó bởi nó ở sau lưng họ còn họ lại luôn hướng về phía bạn. Chính vì vậy bạn chỉ thấy nơi ấy toát ra ánh sáng mà không biết họ chịu đâu đớn mài mòn như thế nào. Là họ dành cả mùa xuân duy nhất của họ cho bạn, đổi bản thân mình thành khiêng che, bia đỡ cho bạn. Hay trân trọng điều nhỏ nhặt nhất. Và chúc những Iron Woman sẽ có hạnh phúc.

      Tôi cam kết đây là tác phẩm được dự thi lần đầu và nhân vật, câu chuyện trong bài thi là hoàn toàn có thật. Đồng thời, tôi chấp nhận để tác phẩm được sử dụng cho mục đích truyền thông của chương trình.

      #ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây