Chị tôi - Cây dương trước bão

Tác giả: Nguyễn Từ Ngọc Châu

Iron Woman: Nguyễn Thị Hoài Thương

Tên bài dự thi: Chị tôi - Cây dương trước bão

Chị tôi - Cây dương trước bão

CÂY DƯƠNG TRƯỚC BÃO

Nếu được nói về iron woman trong lòng tôi, tôi sẽ luôn tự hào để nghĩ ngay về chị gái yêu quý của tôi. Khi đọc được thông tin về cuộc thi, tôi phải âm thầm lặng lẽ để viết về chị, bởi, nếu biết tôi muốn ca ngợi chị là một Iron Woman, thì chắc chắn chị sẽ không muốn tôi kể về chị, bởi trong mắt chị: Cái khó khăn của cuộc đời chị, có là gì so với muôn vàn khó khăn của các bạn nữ khác.

Nhà tôi nghèo, cái nghèo khổ đến tận cùng của một gia đình bần nông Miền Trung. Căn nhà bằng mái phên ghép tạm được đúc bởi đất sét pha lẫn phân trâu, phân bò, mái lợp bằng rơm rạ. Thế nhưng chị tôi vẫn luôn là tấm gương sáng trong học tập cho chúng tôi noi theo. 

Một mình chị khăn gói ra Thành phố học tập, ăn mỗi ngày hai phần gạo, 1 bó rau muống, thế nhưng chị luôn nằm trong top đầu của lớp và nhận học bổng mỗi quý. Tôi vẫn nhớ những mùa hè, mùa đông ghé phòng kí túc xá của chị, chị vẫn miệt mài trên chiếc xe đạp cọc xích để đi dạy kèm. Ấy mà đâu phải dạy để kiếm tiền, chị dạy trẻ em ở làng trẻ SOS của tỉnh – nơi những đứa trẻ thiếu thốn mọi bề, không có điều kiện đi học thêm. Dường như máu tình nguyện ăn sâu vào chị. Những năm sau khi ra trường, chị vẫn luôn tự trích ra từ đồng lương ít ỏi, để trao những suất quà động viên cho học sinh nghèo vượt khó của lớp chị chủ nhiệm, phụ huynh thương chị, học sinh cũng mến chị, thấy nụ cười mãn nguyện của chị là tôi cũng thấy hạnh phúc lây.

Chị còn lập nhóm ĐI CHỢ KHÔNG NILON để tuyên truyền và phát lá chuối, giấy gói thực phẩm và túi cói thay thế túi nilon. Tôi đến nhà chị khi nào cũng thấy rác thải sinh hoạt được phân loại rõ rang, và mỗi lần chị đi chợ, đều mang theo rất nhiều hộp đựng, tuyệt nhiên không thấy chị mang 1 chiếc túi nào trở về. Chị còn dạy học trò của mình làm theo, chị bảo: Còn nhỏ nếu được giáo dục và tuyên truyền tốt, thì các cháu sẽ thực hiện rất tốt.

Tháng 10/2020, trận lũ lịch sử nhấn chìm Quảng Bình, chị tôi với 2 đứa con dại, chồng đi trực bão ở Cảng Hòn La, vậy mà, bất chấp mọi lời can ngăn, chị vẫn ra quân, kết hợp với nhiều lực lượng huy động tàu bè tìm kiếm bà con trong đêm lũ dâng cao và xiết. Đã thế, chị còn huy động áo phao, thực phẩm, thuốc men, bỉm em bé… gần cả trăm triệu đồng để mang đến những nơi sâu nhất, trũng nhất. Sau lũ, nhiều cá nhân được tuyên dương, còn chị tôi – thì không. Tôi bức xúc, nhưng chị chỉ mỉm cười nhẹ nhàng bảo: Ông trời và bà con ghi nhận là được rồi em. Câu của chị khiến tôi cũng tự suy nghĩ lại về ý nghĩa của công tác tình nguyện. 

Tôi biết chị vẫn lo lắng khi để lại 2 đứa con ở nhà tự chăm nhau, nhưng cái cách mà chị mang yêu thương đến cho mọi người khiến tôi luôn thần tượng chị.

Chị ít kể, ít nói về những gì chị đã làm, mỗi lần tôi khen chị, chị lại tặc lưỡi, ngoài kia nhiều bạn nữ còn làm tốt hơn chị nhiều em ạ. Mình cứ sống tốt, ông trời ắt tự an bài. Thế nhưng trong tôi, chị mãi là Iron Woman – Cây dương dẻo dai trước bão tố cuộc đời!

Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi.

#ferrovit #ironwomanaward

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây