NGƯỜI ĐÀN BÀ TÔI THƯƠNG.

Tác giả: Đặng Thiên Thanh

Iron Woman: Lê Thị Xinh

Tên bài dự thi: NGƯỜI ĐÀN BÀ TÔI THƯƠNG.

NGƯỜI ĐÀN BÀ TÔI THƯƠNG.

Khi tình hình chiến tranh đang hồi ác liệt, Ba tôi phải tạm vắng nhà. Mọi việc nuôi dạy con cái Ba gửi gắm lại cho Má tôi.

Ngày ấy, Má tôi vừa tròn ba mươi tám tuổi. Một mình Má phải nuôi dạy bảy chị em chúng tôi bằng đồng lương giáo viên, tiểu học trường làng của Má.

Phía sau nhà có một miếng đất hoang, nhỏ, toàn cỏ rác lau sậy. Hàng ngày, sau giờ đi dạy về, Má ra vườn làm cỏ, dọn đất. Dọn được khoảng trống nào thì Má trồng một cây mận Hồng Đào liền ngay chỗ đó. Cứ mỗi ngày trồng một cây như thế đến khi khắp vườn, hết cỏ thì Má trồng được ba mươi cây mận. Thế rồi hàng ngày Má chăm sóc vun phân tưới nước vườn mận. Chẳng bao lâu, cây non đâm chồi nẩy lộc xum xuê và bắt đầu đơm hoa kết trái.

Vào mùa mận chín rộ đỏ rực trên cây, cứ mỗi buổi chiều sau giờ tan trường mấy mẹ con tôi cùng nhau ra vườn hái mận.

Bán ở tại nhà, thì thương lái mua giá rẻ, vì thế mỗi sáng tự Má gánh mận ra chợ bán. Từ nhỏ Má không quen việc gánh gồng, buôn bán nhưng bây giờ vì miếng cơm manh áo cho con Má phải thức khuya, dậy sớm, vất vả, tảo tần. Sợ mọi người biết mình là cô giáo mà gánh mận đi bán. Sợ người ta cười vì thấy mình không biết gánh gồng, nên mấy ngày đầu đi bán Má tôi thức từ khi ông mặt Trời còn đang say ngủ, Má chuẩn bị gióng gánh để đi bán. Những ngày đầu tiên Má chỉ có thể gánh được hai thúng nhỏ xíu thôi. Sợ đau vai Má kê cái khăn dưới cây đòn gánh. Má co đầu rút cổ trông khổ sở, tội nghiệp lắm. Trời còn tối Má tôi máng cây đèn “cóc” trên miệng thúng, ở một bên đầu gióng để có chút ánh sáng đi đường. Má tôi ra đi bán lúc chị em tôi còn ngủ, Má bán xong rồi trở về nhà lúc chúng con chưa thức giấc. Ngày đầu tiên bán được gánh mận, về nhà Má mừng vui lắm. Rồi cứ thế, mỗi ngày quen dần, Má gánh nhiều thêm một chút. Dần dần, Má gánh được hai thúng lớn. Bán được nhiều tiền hơn. Thấy Má đi một thân một mình giữa đêm khuya, thương Má quá nên tôi đòi đi theo Má cho vui. Mỗi ngày, tôi thức sớm để đi bán với Má. Hai mẹ con tôi kẻ trước người sau. Bước thấp bước cao trên con đường gồ ghề.. Nhiều lần tôi vấp té, lăn quay. Má đặt gánh xuống lộ, đỡ tôi đứng lên. Hai mẹ con tôi lại tiếp tục đi trong bóng tối. Ra chợ người ta chen lấn tranh giành chỗ ngồi. Có lúc Má phải khép nép ngồi tạm trên đống rác để bán. Một hôm, Má bị người quản lý chợ đuổi không cho ngồi bán, Má vội vã kéo sụp cái nón lá để che mặt mình lại rồi lầm lũi gánh mận dời đi chỗ khác vì Má đã kịp nhận ra người quản lý đó là học trò cũ của mình. Nhưng oan nghiệt thay, anh ta cũng đã nhận ra Má, anh nói:

- Ủa thưa cô!!! Sao Cô cực khổ thế này? Thôi Cô cứ ngồi lại đó bán, khỏi gánh đi đâu cả.

Những phũ phàng đó chắc đã để lại trong lòng Má không ít ngậm ngùi, tủi nhục nhưng vì thương con Má tôi vẫn cam chịu. Tôi nhớ, Má tôi chỉ có duy nhất một cái áo dài màu xanh, cũ mèm, sờn vai để mặc đi dạy. Đó là áo cũ của cô tôi cho Má.

Ngày qua ngày Má đã thay Ba nuôi dạy chị em tôi thành nhân chi mỹ. Chúng tôi lớn lên và thành đạt từ những gánh mận trên vai của Má.

Bây giờ, chúng tôi ai nấy đều có nghề nghiệp ổn định, gia đình riêng tư, hạnh phúc đề huề. Má tôi đã chín mươi bốn tuổi rồi. Lưng Má bị nghiêng qua một bên vì chứng thoái hóa cột sống khiến Má đi lại rất khó khăn. Mặc dù, bây giờ Má già yếu nhưng tinh thần của Má còn sáng suốt lắm. Má luôn theo dõi, nhắc nhở công việc làm ăn của từng đứa con. Đứa con nào may mắn thành đạt thì Má vui mừng, còn đứa nào lận đận thất bại thì Má an ủi, xoa dịu, động viên cho con mình can đảm đứng lên. Đứa nào sa cơ thất thế thì Má hô hào vận động những đứa khác chia sớt, hỗ trợ. Má là chiếc cầu nối gắn kết tình cảm chị em tôi. Má dạy chúng tôi rằng: - Chị ngã thì em phải nâng chứ đừng chị ngã em bưng miệng cười. Làm anh làm chị phải có nhiệm vụ thay mặt Ba Má chăm sóc dìu dắt cho em.

Má là người đàn bà duy nhất của tôi. Tôi mong Má luôn mạnh khỏe, sống lâu bởi vì con người ta dù bao nhiêu tuổi mà không còn mẹ thì vẫn thấy mình bơ vơ, côi cút lắm. Đối với tôi nơi nào có Má là nơi đó có bình yên, còn Má là còn lối đi về. Má là cây kim chỉ nam cho tôi vững bước trên mọi nẻo đường gian khó của cuộc đời…Tôi thương Má tôi nhiều lắm, thương mãi mãi và mãi mãi…. Má là iron woman của tôi, iron woman của tôi là Má.

Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi

#ironwomanaward #ferrovit

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây