Tác giả: Lê Giang
Iron Woman: Mẹ Nguyễn Thị Dung
Tên bài dự thi: Mẹ chính là Iron Woman của con
Mẹ chính là Iron Woman của con!
Đời mẹ vất vả gian nan
Biết bao khổ nhọc trời ban làm quà
Khi trẻ mẹ thường lo xa
Đến lúc về già mà lòng vẫn vương
Một đời dãi nắng dầm sương
Vì chồng con đó chẳng thương thân mình
Cả đời vì nghĩa vì tình
Khiến cho thân thể bóng hình gầy hao
Cho dù cuộc sống lao đao
Mà mẹ vẫn thế vẫn bao nụ cười
Dạy cho con cháu vui tươi
Dạy cho con cháu làm người có nhân
Thương người như thể thương thân
Dù trong hoạn nạn vẫn cần quyết tâm
Làm người phải có cái tâm
Tu nhân tích đức tận tâm tận lòng
Cho dù cuộc sống xoay vòng
Chúng con mãi nhớ trong lòng khắc ghi
Sống cho có nghĩa có tình
Xây dựng hạnh phúc gia đình bình an!
Mẹ tôi, một người phụ nữ thuần nông, hiền lành chất phát có phần rất “quê” nhưng mẹ hiểu người hiểu đời. Tôi chưa bao giờ khen mẹ, cũng chưa từng tả về mẹ hay cảm ơn mẹ dù chỉ một lần. Cả đời mẹ vất vả hi sinh cho hai con, cho chồng và cả gia đình nội - ngoại. Mẹ chưa có một ngày nào thảnh thơi theo đúng nghĩa…
Ngày nắng cũng như ngày mưa, khi mẹ đi mặt trời chưa ló rạng đông, khi mẹ về trăng đã treo trên đỉnh đầu. Những ngày mùa tháng năm mẹ đi từ 2 giờ sáng, nhổ mạ cấy lúa, nhiều hôm thời tiết nóng trên 40 độ, nước dưới đồng bỏng rát cổ chân mà mẹ vẫn “bán mặt cho đất bán lưng cho trời”. Bàn tay mẹ chai sạn, sần sùi, khô nứt vì băm bèo thái khoai, vì phải bốc gánh cả chuồng phân lợn bón lúa, vì phải đóng hàng triệu viên gạch... Tuổi thơ tôi nhiều đêm dài ngủ một mình vì mẹ còn bận đóng gạch, những viên gạch được bàn tay mẹ sản xuất ra (ngày ấy quê tôi chưa có máy đóng gạch) để nuôi chị em tôi ăn học, để xây ngôi nhà chúng tôi ở...
Nhớ lần ấy, khi tôi mới lên 8 năm đó mất mùa, bố đi làm ăn xa, nhà chỉ còn hai mẹ con. Đến cơm gạo còn không đủ ăn, chứ nói gì đến thịt cá, cả tháng mẹ đi làm tích góp được chút mẹ mua cho tôi bộ quần áo và mua 1 lạng thịt về làm ruốc cho tôi ăn, còn mẹ vẫn chỉ ăn độn sắn độn khoai ...
Khi tôi vào cấp 1 cũng là khi ông nội tôi bị tai biến, liệt nửa người nằm bất động một chỗ. Cũng từ ấy mẹ tôi thêm vất vả hơn chăm lo cả ông vì mọi sinh hoạt của ông đều tại chỗ... Trên đôi mắt mẹ lại điểm thêm vài nếp nhăn...
Lớn lên xây dựng gia đình có con, có mái nhà riêng tôi mới hiểu nỗi lòng của mẹ, cũng hiểu hết được những khó khăn gian khổ mẹ đã trải qua. Đời mẹ một nắng hai sương cũng chỉ mong chị em tôi được thành tài, được thoát khỏi “chân lấm tay bùn”.
Rồi tôi và em trai vào Đại học mẹ ở nhà vẫn tần tảo sớm hôm lo cho hai con. Thấm thoát đến ngày em trai cầm tấm bằng Đại học quyết định tiếp tục đi Hàn du học thêm, mẹ vừa mừng vừa lo. Ngày em đi, mẹ vì lo cho bố nhập viện và vì nhớ thương em, sợ rằng khi em lên máy bay mẹ sẽ khóc em không đành lòng đi xa, nên mẹ chẳng dám đi tiễn. Nhưng trong lòng mẹ luôn nhớ về con trai.... Mẹ vẫn ngày đêm mong hết dịch Covid để em được về thăm nhà dù chỉ một lần...
... Và đến hôm nay phần nào mẹ cũng mãn nguyện rồi đó mẹ ơi! Chúng con đều có một công việc ổn định và một mái ấm an bình như mẹ hằng mong ước.
Chị em con sẽ cố gắng không phụ công lao sinh thành dưỡng dục của bố mẹ, sẽ không bao giờ làm mẹ buồn làm mẹ khóc.
Mong mẹ mãi khỏe mạnh sống lâu cùng con cháu!
Yêu mẹ
Cảm ơn Ferrovit đã tổ chức cuộc thi Iron Woman Award ý nghĩa sâu sắc!
Tôi xin cam kết ảnh tự chụp,không sao chép tác phẩm ở bất kì nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi.
#Ferrovit #ironwomanaward