Tác giả: Trần Thị Kim Ngân
Iron Woman: Đoàn Thị Kiều Thu
Tên bài dự thi: IRON WOMAN GIỮA ĐỜI THƯỜNG
Hôm nay về lại nhà mẹ, mẹ đi vắng nên căn nhà bỗng trống trải lạ kỳ. Từ ngày có chồng, tôi vẫn luôn dành ngày cuối tuần chở các con về đây. Ngồi suy nghĩ miên man, chợt thấy thương mẹ vô cùng! Cả đời gồng gánh làm dâu, lo cho chồng cho con, đời mẹ trãi qua bao biến cố, lúc trẻ cho đến bây giờ, không ngày nào là không vất vả. Thế mà tôi chưa từng thấy mẹ gục ngã hay than trách gì. Mẹ đã dạy tôi sống phải thật kiên cường, như loài hoa hướng dương, dẫu mong manh nhưng luôn hướng về phía mặt trời mọc.
Mẹ tôi học đến lớp 5 thì nghỉ để phụ giúp gia đình. Sau mẹ còn đến 5 người em. Mười tám tuổi, mẹ lấy chồng. Cực nhọc càng nặng thêm trên đôi vai mẹ. Ruộng đất của nhà nội tôi ở xa. Đến vụ xuống giống, ba mẹ phải cất tạm cái chòi nhỏ ở bờ ruộng làm chổ nghỉ, trường kỳ làm cỏ, xới đất, gieo mạ, lấy nước, cấy lúa cho đến ngày gặt xong thì kêu ghe chở lúa về nhà nội. Căn chòi lá tềnh toàng, ban đêm có thể nhìn xuyên qua kẽ vách thấy rõ trăng sao. Nền chỉ được kê bằng vài tàu lá dừa rồi trải manh bao ngả lưng ngủ lấy sức. Đất hoang hóa dưới bàn tay ba mẹ cũng dần dà thành ruộng thành bờ. Khi có thai, mẹ vẫn không ngơi nghỉ ngày nào. Tới con nước rong, những đêm ba còn ở ruộng, mẹ một mình bơi xuồng đi tháo đáy kiếm mớ cá tép cho cả nhà hoặc có khi đem ra chợ bán. Mẹ chuyển dạ sinh trong lúc đang trên đường đẩy một xe lúa nặng đến nhà máy để chà thành gạo. Bà mụ vườn gần đó đã đỡ đẻ cho mẹ. Người nhà chưa kịp đến, hai anh tôi (vì mẹ sinh đôi) được bà mụ vườn cho mượn tấm vải trải bàn quấn đỡ. Làm quần quật mà tới ngày sinh cũng không có được cho con cái khăn quấn tử tế. Nhiều lúc nhớ lại, mẹ thỉnh thoảng vẫn thấy chạnh lòng.
Mẹ chưa từng sợ vất vả. Nhưng cuộc đời cứ phải nghiệt ngã với mẹ không thôi. Đau đớn đến với mẹ hết lần này đến lần khác. Trong lúc mẹ và ba đang làm ở ruộng thì người ta chạy đến báo tin anh tôi bị té mương đuối nước chết. Hai anh tôi ở tuổi chập chững đi, được ở nhà với nội. Chỉ một vài phút nội tôi không theo sát thì không thấy anh đâu nữa. Lúc tìm được thì không còn cứu kịp. Mẹ đau, khóc không thành tiếng. Nhưng mẹ không thể gục ngã. Mẹ còn phải lo cho anh ba tôi. Mẹ dồn nỗi đau vào tận đáy lòng, tiếp tục mạnh mẽ cho cuộc sống phía trước.
Ấy vậy mà cuộc đời cứ như dồn mẹ đến tận cùng của sự bất hạnh. Chưa đầy một năm sau, anh ba tôi cũng mất trên tay mẹ trong bệnh viện. Cơn sốt không rõ nguyên nhân đã đem anh tôi đi sau vài ngày nằm viện. Mẹ thất thần tựa hồ sống không bằng chết. Vỏn vẹn một năm mà mẹ mất đi hai núm ruột của mình. Nhưng phải làm sao khi lúc này đây, một bào thai đã hình thành trong bụng mẹ. Mẹ không thể gục ngã! Mẹ không tin số phận buộc mẹ không được làm mẹ. Mẹ sẽ không đầu hàng số phận, không tin vào số phận!.
Chị em tôi lần lượt ra đời. Mẹ được vực dậy sau bao đau đớn. Có lẽ nỗi đau âm ỉ ấy đã bùng lên thành nguồn sức mạnh cho mẹ, để nhiều khi tôi cứ phải nghĩ rằng: sao mẹ có thể làm được như vậy? sao mẹ có thể kiên cường đến thế? Mẹ không phải siêu nhân nhưng mẹ là một Iron Woman giữa đời thường. Mẹ chăm lo cho chị em tôi từng li từng tí. Dẫu khó khăn vẫn còn bộn bề nhưng mẹ chưa để chị em tôi đói khát ngày nào. Mẹ địu chị em tôi cùng ra ruộng làm cỏ, dặm lúa. Khi đi chà lúa, mẹ quảy đòn gánh với 2 chiếc gióng ở hai đầu, một đầu là 2 thúng lúa đầy chồng lên nhau, đầu kia là đứa em tôi ngồi trọn lỏn trong chiếc thúng không. Còn tôi thì chạy lúp xúp theo sau mẹ. Nắng in bóng mẹ thành vệt dài trên đất, liêu xiêu, lồi lõm. Mẹ đốn bập dừa nước dạy chị em tôi học bơi, dạy cách giữ sức để có thể bơi được ở dòng nước xiết, dạy chúng tôi đừng bao giờ bỏ cuộc…
Chị em tôi lớn lên, mẹ làm thêm càng nhiều nghề. Mẹ bảo giá nào mẹ cũng phải nuôi chị em tôi ăn học thành tài. Mẹ không muốn chúng tôi lặp lại cuộc đời của mẹ, bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà vẫn vất vả trăm bề. Hết việc của đàn bà, mẹ lãnh cả việc dành cho đàn ông. Mẹ lái máy xới ra đồng, mẹ lái ghe, mẹ khiêng thùng phóng vào ruộng để phóng lúa mướn, mẹ theo ghe đi biển cào hến đem về bán…Cánh tay mẹ to ra như người ta tập gym, bàn tay mẹ gân guốc, nhám xạm. Mỗi lần chạm vào đôi bàn tay ấy của mẹ, tôi như được truyền thêm sức mạnh, vững tin hơn vào cuộc sống. Tôi đã thực sự tin rằng một người phụ nữ bình thường vẫn có thể làm được những điều phi thường!
Mẹ tôi là vậy, giản dị nhưng kiên cường. Mẹ mãi là một Iron Woman giữa đời thường, một người phụ nữ sắt tuyệt vời trong lòng tôi!
Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi
#ironwomanaward #ferrovit