Siêu anh hùng của tôi

Tác giả: Phạm Anh Tùng

Iron Woman: Nguyễn Thị Ức

Tên bài dự thi: Siêu anh hùng của tôi

Siêu anh hùng của tôi

Từ bé, ánh mắt của tôi luôn luôn dõi theo bóng dáng của một người có đôi vai gầy, dáng người mảnh khảnh nhưng lại cực kì tháo vát và nhanh nhẹn, đó chính là mẹ tôi. Từ việc bếp núc, nhà cửa cho đến những việc nặng nhọc như khuân vác, leo trèo,... việc gì mẹ cũng làm được. Mẹ tôi như là siêu nhân vậy! 
Nhiều lúc bám lấy xem mẹ rửa chén, lau nhà, nấu ăn rồi lại đến sơn lại tường, cửa,... tôi hỏi những câu vu vơ: "Mẹ ơi! Sao mẹ khỏe thế? Cái tường cao vậy sao mẹ không thuê người làm?". Mẹ chỉ mỉm cười: "Mẹ làm thì sẽ rẻ hơn thuê người, tiền đó để dành may cho con bộ đồng phục đi học." Mẹ là vậy đấy, dù là “siêu nhân” nhưng mỗi lần sơn sửa lại nhà xong, mẹ lại ê nhức khắp cả người. Dù vậy, mẹ vẫn làm vì mong muốn tôi có được cuộc sống đủ đầy hơn. Nhiều lúc mẹ làm đến quên ăn, tận 11h đêm mới xuống bếp ăn vội một chén cơm với ít canh hến nấu rau muống còn thừa cộng thêm chén nước mắm. Mỗi lần vậy tôi đều cố ý bảo sợ ma ngủ không được để chờ mẹ ăn xong đi rồi ngủ chung. Cứ như vậy tôi bị mắng hết lần này đến lần khác như thói quen. Tôi thương mẹ lắm nhưng chỉ có hành động chứ không cách nào giải bày ra được. 
Những năm đại học xa nhà gần 800km, những cuộc gọi video chưa bao giờ là đủ để tôi nguôi đi nỗi nhớ mẹ. Hương vị của những món ăn do chính tay mẹ làm gửi vào càng làm nỗi nhớ ấy thêm da diết. Nơi nào có mẹ nơi đó là nhà, ngoài kia cho dù quật cường, rắn rỏi như thế nào thì về nhà, tôi vẫn mãi là thằng "chó con" hay bám lấy mẹ, hay làm nũng, thích chọc mẹ mắng như ngày nào. "Mẹ là Iron Woman của tôi, Iron Woman của tôi là mẹ ❤️".

#ironwoman #ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây