NGOẠI TÔI, NGƯỜI PHỤ NỮ "THÉP"

Tác giả: Huỳnh Trung Khởi

Iron Woman: Trần Thị Kim Loan

Tên bài dự thi: NGOẠI TÔI, NGƯỜI PHỤ NỮ "THÉP"

NGOẠI TÔI, NGƯỜI PHỤ NỮ "THÉP"

.          NGOẠI TÔI, NGƯỜI PHỤ NỮ "THÉP"

       Trong cuộc sống muôn màu vạn sắc này chắc ai cũng có thần tượng của riêng mình khiến mình phải tôn sùng ngưỡng mộ như các siêu anh hùng trong phim, các chiến sĩ, hay các chú bộ đội cầm súng oai phong... Nhưng riêng tôi, người mà khiến tôi nễ phục, yêu thương, kính trọng và ngưỡng mộ nhất chính là bà ngoại kính yêu tôi.
       Ngoại tôi nay đã ngoài 70 tuổi, tóc bà đã dần chuyển sang màu trắng. Tai bà nghe cũng không còn rõ. Mắt bà thì đã hơi mờ kéo mây. Thân người thì nhỏ nhắn, gầy gò hơn khi trẻ rất nhiều. Nhưng vẫn có thứ vẫn còn mãi theo thời gian chính là đôi mắt hiền hòa và nụ cười nhân hậu. Tuy đã tuổi cao nhưng bà vẫn rất sáng suốt lại cực kì minh mẫn. Tôi nói vậy là vì bà ngoại tôi vẫn hay kể những câu chuyện từ thời con gái đến nay cũng trải qua hơn 50 năm, như vậy mà chưa lần nào bà kể lệch với lần kể trước. Cuộc đời của bà tôi rất chênh vênh, từ lúc bà mới lên 14 15 tuổi đã phải bỏ chữ đổi lấy cơm, còng lưng trồng lúa thuê rồi khi lúa người ta đã gặt thì phải đi nhặt từ cây lúa sót lại để đem về giã gạo nấu cơm nuôi mẹ già, ông cố thì mất sớm nên bà thiếu tình cha từ bé. Đến khi lấy ông ngoại tôi làm chồng thì lúc đó đất nước vẫn còn đang chiến tranh chia hai miền Nam Bắc, đến gần giải phóng thì ông bà tôi đã có được 2 3 người con. Qua bao lần nhém bị Mỹ nén bơm mất mạng thì ông bà đã đưa mấy các con từ Cần Thơ về Sóc Trăng lánh nạn. Rồi đến ngày quân giải phóng tràn vào vì lòng câm thù Mỹ ông tôi đã xưng phong tham gia chiến đấu còn bà tôi lại phải một thân lo hai ba người con. Đất nước giải phóng rồi nhưng mà hậu quả vẫn còn sót lại lúc đó bà đã sinh đến người con thứ sáu nhưng vì chiến tranh mới qua đi đất nước còn nghèo đói nên thuốc men vẫn còn thiếu kém các con của ngoại tôi lần lược ra đi ba người vì không đủ điều kiện chửa trị. Nỗi đau mất con đã khiến cho bà dày dò lương tâm và đau khổ đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tình mẹ bao la như biển cả mất một người con đã như con dao đâm nghìn nhát vào tim thế mà ba người lần lượt ra đi hỏi thử nổi đau lớn đến chừng nào. Nỗi đau rồi cũng dần đi vào kí ức đất nước cũng dần phát triển, lúc này tầm năm 1988 1989 thì bà chèo xuồng với ông đi buôn bán kiếm đồng lời nuôi con ăn học, từ Cần Thơ ông bà chèo xuồng qua tận các tỉnh như Gạch Giá Kiên Giang, Sóc Trăng, Trà Vinh, Vĩnh Long để lấy hàng về bán nhưng đồng lời vẫn ít ỏi nên ông đã tìm việc khác làm còn bà thì vẫn kiên cường vì đồng tiền nuôi con. Lòng thương con bao la nên bà vẫn kiên trì đến cùng, dùng hết tất cả sức lực để đổi lấy chén cơm chén cháo cho các con no bụng mà không quảng ngại gian nan mưa nắng mặc kệ nhiều lần bà đối mặt với tử thần khi mùa mưa bão kéo về. Khi nhắc lại bà vẫn hay dùng câu:"cực khổ sơn trường". Từ sinh ra trong thời chiến qua bao lần thập tử nhất sinh đến lúc hòa bình vẫn mang bao gánh nặng trên vai.
       Gồng gánh nuôi con đến ngày khôn lớn thì giờ tất cả đã có chồng có vợ nhưng tấm lòng của người mẹ thì bao giờ cũng rộng lớn, chưa bao giờ xem con mình trưởng thành cả, lúc nào cũng yêu thương lo lắng. Giờ đây người con nhỏ nhất của ngoại tôi đã hơn 30 tuổi, lớn nhất cũng gần 60 tuổi nhưng chưa bao giờ bà hết lo lắng cho các con. Và tình yêu thương đó bà dành cho các con đã một lần nữa trao lại cho các cháu của mình, tuy không cực như lúc nuôi con nhưng nuôi dạy các cháu là niềm vui và là thứ mang lại cho bà niềm vui mỗi khi nhắc lại. Đôi vai cũng đã mòn, mái tóc ấy đã bạc, nhưng tình yêu của bà thì trọn vẹn mãi qua năm tháng chưa bao giờ hao hụt.
        Qua hơn 50 năm thăng trầm nhưng mỗi khi nhắc lại chuyện cũ trên môi bà vẫn nở một nụ cười rạn rỡ, Cứ ngỡ như những sống gió gian nan chỉ là những câu chuyện bình thường. Và bà vẫn luôn tự hào vì mình đã dùng tất cả những gì mình có để lo cho các con các cháu đến ngày hôm nay đã là quá hạnh phúc viên mãn. Tôi thấy được những gì mà bà tôi đã đi qua, nó không đơn giãn như nụ cười của bà và không phải ai cũng làm được nếu không đủ can đảm kiên cường và tình yêu thương đủ lớn thì không thể nào đạp lên nó để tiến về phía trước. Tôi thử tưởng tượng nếu tôi là bà thì chắc tôi đã rục ngã từ lâu chứ tôi không đủ sức mạnh để vượt qua những thăm trầm sống gió để ngày hôm nay nở một nụ cười rạn rỡ như thế. Trong lòng tôi bà ngoại là iron woman của tôi.

Tôi cam kết đây là tác phẩm được dự thi lần đầu và nhân vật, câu chuyện trong bài thi là hoàn toàn có thật. Đồng thời, tôi chấp nhận để tác phẩm được sử dụng cho mục đích truyền thông của chương trình.

#ferrovit #ironwomanaward

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây