IRON WOMAN - NGUYỄN DUNG

Tác giả: Đức Nhân

Iron Woman: Nguyễn Dung

Tên bài dự thi: IRON WOMAN - NGUYỄN DUNG

IRON WOMAN - NGUYỄN DUNG

KHÔNG CHỈ LÀ CUỘC THI IRON WOMAN AWARD 2022 CÒN LÀ NƠI TÔN VINH NGƯỜI PHỤ NỮ VIỆT

Ngay từ tiêu đề tôi đã thấy toát lên từ cuộc thi một ý nghĩa nhân văn to lớn. Và nó thôi thúc tôi một người già tham gia cuộc thi này chỉ bởi muốn viết và cảm ơn về người phụ nữ trong lòng tôi! 

Vợ tôi vất vả một đời
Những năm tuổi trẻ một thời cách xa
Rồi khi đến lúc về già
Thì tôi đau yếu mà bà vẫn thương

Tôi nằm một chỗ trên giường
Lòng thấy nghĩ ngợi lại thương bà nhiều
Tại sao bà vẫn thương yêu
Dù tôi có lúc nhiều điều không hay

Tình bà vẫn không đổi thay
Vì chồng con đó ngày ngày lo toan
Lo cho các cháu chu toàn
Để cho tôi đấy hoàn toàn yên tâm

Con về nó biếu nhân sâm
Thì bà lại cũng âm thầm phần tôi
Cái ngon ngọt cũng thế thôi
Bà đều dành lại rồi mời cháu con

Nhọc lòng từ lúc còn son
Tôi- Bà giờ đã sắp tròn bẩy mươi
Cùng nhau dậy con nên người
Vẹn toàn tài đức ấy người Việt Nam

Năm 1984 tôi rời quân ngũ về quê cùng xây dựng gia đình với bà xã nhà tôi lúc đó mới ngoài 20. Phải nói khi đó bà ấy đẹp mộc mạc - vẻ đẹp của cô thôn nữ mới lớn, tôi đã xiêu lòng. Chúng tôi có ngay cô con gái đầu lòng cháu trộm vía rất đáng yêu. Thời gian đầu tôi cũng quan tâm bà xã nhưng dần dần tính còn trẻ cộng với mải mê công việc tôi không còn quan tâm bà ấy.
Khi con gái lên 2 tuổi tôi không làm trên xã mà bỏ ra ngoài làm ăn xa, tôi đi buôn tại Quảng Ninh. Thế là mình bà ấy ở nhà gồng gánh với đứa con nhỏ suốt ngày ốm đau, có 7 tháng mà cả chục lần đi viện. Nửa tháng có khi cả tháng tôi mới về nhà, không giúp gì cho bà xã từ tình cảm lẫn kinh tế. Thậm chí tính khí cục cằn khi đi nhậu về thấy vợ con nheo nhóc cằn nhằn tôi còn tát đánh bà ấy. Nhưng vợ tôi cứ nhẫn nhịn cam chịu....
Rồi con gái tôi cũng vào lớp một các khoản chi phí phát sinh cũng mình vợ tôi đi làm lo tất cả. Nỗi vất vả của vợ không phải đã hết khi năm sau bố đẻ tôi bị liệt, vợ tôi lúc đó bàn với tôi đón ông ra chăm sóc. Tất cả mọi sinh hoạt của bố tôi đều trên giường tại chỗ từ ăn uống đến vệ sinh... một tay vợ tôi chăm sóc ông.
Năm con gái lên 10 tôi động viên vợ sinh thêm một con nữa cho cô con gái có em, nhưng thật buồn vợ tôi lại mắc bệnh phải chữa chạy hơn một năm ròng mới khỏi lúc này chúng tôi cũng không hi vọng có thêm cháu mà chỉ mong chữa bệnh cho vợ. Trọng suốt quãng thời gian vợ tôi bệnh mà bà ấy vẫn chăm sóc bố tôi rất chu đáo.
Trời không phụ lòng người tốt hai năm sau chữa bệnh vợ tôi có bầu và sinh một bé trai kháu khỉnh. Trộm vía cả nhà cả xóm ai cũng mừng cho gia đình tôi. Vợ tôi không hề được ở cữ như các bà vợ khác, sau sinh nửa giờ bà ấy đã phải dậy làm tất cả. Có thể các bạn trách tôi vô tâm nhưng quả thật tôi vô tâm thật cho đén tận bây giờ tôi mới hiểu.
Nỗi vất vả của vợ tôi chưa dừng lại ở đó khi mẹ đẻ tôi cũng ốm rồi lú lẫn và tôi cũng đón về ở cùng nhà. Các bạn cứ tưởng tượng một mình vợ tôi chăm một ông bố chồng liệt, một bà mẹ chồng lẫn cùng hai đứa con thơ dại mà vẫn đi làm thuê làm mướn cùng với cả mẫu ruộng và đàn lợn sề.... Ngày nào bà ấy cũng dậy từ tinh mơ đi làm đủ các việc không tên có khi sáng chả kịp ăn, bữa chính thì ăn đứng ăn ngồi....
Năm tháng qua đi rồi các con tôi vào Đại học, từng đứa từng đứa. Giờ đứa lớn cũng có công việc ổn định có nhà riêng, đứa thứ hai cũng đi học Tiến sĩ... Thật may mắn hai đứa con tôi rất ngoan và hiếu thuận đều một tay vợ tôi chăm sóc chỉ dậy. Lúc này tóc vợ tôi đã bạc, mắt đã kém đến cây kim còn không xỏ được. Do ngày trước sinh con không được kiêng nên về già sức khỏe bà ấy kém đi nhiều lắm nhưng tham công tiếc việc vẫn một nắng hai sương...
Ông trời thật biết trêu đùa, không may ba năm gần đây tôi mắc bệnh hiểm nghèo mà khoa học đã bó tay. Kể từ ngày biết bệnh tôi suy sụp nhiều lắm, cũng nhờ bà ấy động viên khích lệ. Ngày ngày bà ấy tuy ốm tuy bệnh mà không quản ngại nắng mưa sương gió đi khắp nơi tìm cây thuốc nam chữa cho tôi. Biết rằng bệnh không thể khỏi nhưng ít nhất nhờ bà ấy mà tôi cũng đã kéo dài thêm tuổi thọ. Đến lúc này tôi mới cảm nhận được những năm tháng qua tôi đã không quan tâm không chăm sóc vợ con. Nhiều khi nghĩ thấy mình ích kỉ quá, vô tâm quá, cục cằn quá chưa từng động viên vợ, chưa từng mua cho vợ một mảnh quần một tấm áo...Nhưng cuối đời lại vẫn được vợ bao dung tha thứ chăm sóc không mảy may oán trách ...
Ngẫm mới thấy phụ nữ Việt Nam còn nhiều người khổ quá vất vả quá. Có nhiều người đàn ông vô tâm ich kỷ quá. Tôi hy vọng khi bà xã đọc những dòng này, bà ấy có thể hiểu và mỉm cười rằng tấm lòng mình đã được đền đáp cho dù có muộn màng.
Chúc bà luôn mạnh khỏe và mãi là chỗ dựa tinh thần của tôi và các con! Cảm ơn bà!
#ironwomanaward #ferrovit

“Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi"!

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây