IRON WOMAN LÀ MẸ TÔI

Tác giả: Hoàng Thị Lan Anh

Iron Woman: Trần Thị Nụ

Tên bài dự thi: IRON WOMAN LÀ MẸ TÔI

IRON WOMAN LÀ MẸ TÔI

Mới mua cái váy ren về chưa mặc được lần nào, tôi đem ra khoe mẹ. Mẹ cười tươi khen đẹp rồi lấy tay sờ vào chiếc váy. Bỗng mẹ giật mình: thôi chết rồi… Đang lấy cốc nước, tôi vội nhìn ra, khi mẹ chạm tay vào chiếc váy ren, tay mẹ nứt nẻ, thô ráp đã không may làm chiếc váy tuột một sợi chỉ; mẹ hoảng càng kéo tay sợi chỉ rút ra càng nhiều. Mẹ không còn cười. Tôi không thể giận. Tôi cũng không thể không tiếc. Tôi đành ngậm ngùi nhìn chiếc váy yêu thích mà không nói được lời nào. Đôi bàn tay mẹ tôi! Đôi bàn tay chai sần mưa nắng, gầy guộc gió sương. Mu bàn tay là những đường gân nổi rõ chịt chằng. Những ngón tay chai sần, nhợt nhạt. Móng tay vàng ố, bị mài cùn đến sát thịt. Thương mẹ, một đời nhọc nhằn chăm chút cho mái ấm gia đình vất vả, gian nan.

Mẹ tôi thức dậy lúc 5h sáng, giặt một chậu quần áo đầy ú ụ. Mẹ vò, vò, chà, chà cho tới khi đôi bàn tay đỏ ửng, tê cứng lại những khi trời lạnh. Mùa đông lượng quần áo nhiều và dầy hơn, mẹ lại càng thêm vất vả. Mỗi lần giặt xong chậu quần áo, mẹ lại ngồi thở cho đỡ mệt, nghỉ ngơi cho đỡ mỏi tay, vai gáy rồi mới bê chậu quần áo về nhà phơi. Da khô, mỗi ngày lại tiếp xúc với bột giặt, nước lạnh cóng nên cả mùa giá rét kẽ tay, khóe tay mẹ bao giờ cũng “hở miệng” đau đớn.

Mùa nối mùa, mẹ lại tảo tần sớm hôm, lúc gieo mạ, cấy cày, gặt hái... Hết cấy lúa đến trồng lạc, trồng khoai. Đôi tay nhỏ nhắn của mẹ từ bới đất, nhặt cỏ, bốc phân, trồng cây đến nhoài ra, vớt và cắt từng bông lúa bị ngập trong nước. Đôi vai gầy mảnh của mẹ gánh từng thùng nước tưới cho ngô, khoai; gánh từng gánh lúa nặng nước kẽo kẹt lên bờ.

Khi rảnh rỗi, mẹ theo bác cả đi đổ nhựa đường kiếm đồng ra đồng vào. Mẹ lại đội nắng đội mưa, khênh đá, bê xô nhựa đường, hơi nóng hắt rát mặt, cái nặng làm chai tay… vậy nhưng mẹ chẳng hề kêu ca khi mỗi sáng chúng tôi vẫn tíu tít, chiều về mẹ mua mận nhé ❤ . Lúc nào mẹ cũng mỉm cười tươi tắn, gật đầu và chiều về chưa khi nào thiếu những đồ ăn chúng tôi muốn.

Đến giờ, tôi vẫn nhớ mãi, lần mẹ ngồi khóc dưới mưa bất lực nhìn cả sân lúa sắp khô ngập trong nước; là khi mưa bão, bố đi trực cơ quan không có nhà, mẹ tay che áo mưa trên đình màn, tay cầm chậu hứng nước mưa nhỏ giọt từ mái nhà xuống, ánh mắt hoang mang, mệt mỏi. Tôi nhớ cả cái Tết năm ấy, để chúng tôi có cái tết đủ đầy, mẹ muối mặt đi mua nợ người ta ít bánh tí kẹo. 30 Tết, người ta đến nhà đòi nợ, ánh mắt mẹ cúi gằm xuống, đôi tay xoắn vào nhau bối rối nghe con bé bán hàng chỉ hơn con mình 8 tuổi cằn nhằn, nhục mạ… mà tôi thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Tôi đã từng tự dặn mình, sau này đi làm, kiếm được tiền, tôi sẽ không để mẹ thiếu thốn…!

Vất vả là thế, thầm lặng hi sinh là vậy, nhưng khi cuộc sống có chút khá hơn, mẹ vẫn chắt chiu tằng tiện. Người phụ nữ lục tuần ấy chưa bao giờ biết ăn diện, làm đẹp. Vẫn là đôi bàn tay nứt nẻ, thô kệch, nụ cười hiền hậu; là sự tần tảo sớm hôm chăm chút cho gia đình, chồng con thân yêu. Chỉ khác điều, da mẹ thêm nhiều nếp nhăn, tóc mẹ thêm nhiều sợi bạc và mắt mỗi ngày một mờ thêm. Mẹ già hơn, đen đúa hơn và khắc khổ hơn nhiều. Không biết vô tình hay hữu ý, những khi người ta nhầm, mẹ là chị, thậm chí là mẹ của bố… mẹ im lặng. Mẹ gom nhặt đầy thêm cho mình chút tự ti mặc cho bố và chúng tôi đã động viên mẹ rất nhiều.

Là bởi yêu thương khó nói; hay bởi, công lao mẹ biển trời một lời chẳng thể tỏ tường mà muốn nói với mẹ thật nhiều nhưng lại không thể thốt thành lời. Nhưng qua cuộc thi này tôi muốn nói với mẹ: Mẹ ơi, mặc dù con chưa thể tặng mẹ một cuộc sống đủ đầy nhưng con biết mẹ cũng không hề trách than. Vậy nên, mẹ cũng đừng tiếc khi chiếc váy bị hỏng, với con, nụ cười của mẹ vô cùng quan trọng. Mẹ và bố hãy luôn luôn mạnh khỏe bên cạnh chúng con mỗi ngày. Để cuối tuần về, vẫn thấy bố mẹ vui cười bên đàn cháu nhỏ; được ăn những món ăn mẹ nấu. Để mỗi lần mệt mỏi, chỉ cần nghe mẹ nói, về nhà đi… là thấy lòng dịu lại, sức sống bền bỉ lại được nạp đầy. Mẹ cũng đừng tự ti, bởi trong mắt bố và chúng con, dù mẹ chẳng trang điểm phấn son, chẳng diện áo quần hàng hiệu, móng tay chân lúc nào cũng vàng óng màu của đồng ruộng, nhưng mẹ lúc nào cũng đẹp nhất, nụ cười tỏa sáng nhất. Bố, chúng con yêu và trân trọng mọi thứ ở mẹ - người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian.

“Mẹ ơi thế giới bao la, bao la không bằng nhà mình

Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ!”

Tôi cam kết đây là tác phẩm được dự thi lần đầu và nhân vật, câu chuyện trong bài thi là hoàn toàn có thật. Đồng thời, tôi chấp nhận để tác phẩm được sử dụng cho mục đích truyền thông của chương trình

#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây