BẮT TRỌN KHOẢNH KHẮC PHỤ NỮ SẮT ĐỜI THƯỜNG

Tác giả: Trần Thị Ngọc Huyên

Iron Woman: Trần Thị Thu Huyền

Tên bài dự thi: BẮT TRỌN KHOẢNH KHẮC PHỤ NỮ SẮT ĐỜI THƯỜNG

BẮT TRỌN KHOẢNH KHẮC PHỤ NỮ SẮT ĐỜI THƯỜNG

Bà Ngoại Tôi.

Một người bà mà cả tuổi thơ tôi gắn bó, Bố mẹ tôi vì bận công việc và đi làm ăn xa đã gửi tôi cho bà ngoại chăm từ khi tôi 2 tuổi, tôi cứ lớn lên theo lời ru của bà, từng miếng cơm nhai bà đút cho ăn.

Tôi một đứa con gái mà hiếu động hơn một thằng con trai chắc đã làm bà tôi mệt mỏi rất nhiều... Ấy thế mà Ngoại vẫn yêu tôi thật nhiều

Từng ngày tôi lớn lên quấn quýt bên chân bà, bà sớm tinh mơ đã dậy rồi, bà chiu chắt từng thứ quả có trong nhà để bán kiếm thêm ít tiền mua thêm thức ăn, bà vừa chăm đàn gà, bò, heo rồi phải đồng áng nữa...Ở quê mà, ai cũng vậy, cũng suốt ngày tối mặt với những thứ đó, ấy thế mà bà tôi còn phải lo cho đứa cháu gái còn thơ dại. Có lẽ dù khổ một chút nhưng cũng vui cửa, vui nhà ngoại nhỉ.? Thời gian cứ thế quay...Tôi cũng không nhớ hết bà và tôi bước qua nó như thế nào nữa, nhưng tôi biết dù có khó khăn thì bà vẫn nắm tay tôi bước tới...

Nhà bà ở xã Gia Trung, huyện Gia Viễn, tỉnh Ninh Bình nơi chỉ có sông nước, ngày trước người ta đi cấy, đi gặt, đi chợ cũng bằng thuyền, bà đi đâu cũng đưa tôi đi đến đó, bọn trẻ chúng tôi cứ ngồi thuyền được đi chơi là thích rồi, có biết rằng bao giọt mồ hôi trên lưng của bà ướt đẫm chiếc áo bà.

Bà dạy tôi từng chút một trong cuộc sống.. tôi nhớ lắm những lúc bà cháu thắp đèn đi xem phim ké nhà hàng xóm, nhớ lắm những lúc bà cháu tôi đi bộ đến đám giỗ nhà bà con, nhớ lắm đi đâu về bà cũng mang cho tôi một ít quà.. Tôi nhớ bà đi bán về, có tiền mới là để riêng ra, để Tết lại lì xì cho tụi tôi. Ngoại công bằng lắm, đứa nào cũng bằng nhau cả thôi..

Rồi tôi cũng phải về nhà khi lớn lên cần đi học, ở với bà ngần đấy năm là ngần đấy kỷ niệm với các trò chơi mà chắc rằng bây giờ ít khi bọn trẻ được chơi, như nặn đất, bắn bi, làm nùi rơm, bơi sông, bắt cá, đi lấy rong ở sông về cho lợn... kỷ niệm nào cũng là tiếng cười ròn tan, với làn da cháy nắng nhưng khỏe mạnh là hình ảnh của Ngoại sẽ theo tôi đến tận sau này

Ngoại mỗi ngày mỗi già đi, rồi đau ốm bệnh tật. điều ấy càng khiến tôi đau thêm, tôi không làm được gì cho bà ngoài việc ở nơi xa trông tin. Tôi chỉ cười rồi động viên bà chứ lòng tôi nặng trĩu

Ngoại luôn chỉ dạy chúng tôi, động viên, và tình yêu thương vô bờ bến của Ngoại dành cho con cháu, sẽ luôn là hành trang cho chúng tôi trưởng thành,và trở thành những con người tử tế, có ích cho xã hội này. Bà là iron man của tôi, iron man của tôi là bà. Ngoại mãi trong tim chúng con. 

Tôi cam kết đây là tác phẩm được dự thi lần đầu và nhân vật, câu chuyện trong bài thi là hoàn toàn có thật. Đồng thời, tôi chấp nhận để tác phẩm được sử dụng cho mục đích truyền thông của chương trình

 #ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây