U95 NGƯỜI PHỤ NỮ VỚI NGHỊ LỰC THÉP

Tác giả: Nguyễn Thị Trang

Iron Woman: Đinh Thị Phúc

Tên bài dự thi: U95 NGƯỜI PHỤ NỮ VỚI NGHỊ LỰC THÉP

U95 NGƯỜI PHỤ NỮ VỚI NGHỊ LỰC THÉP

U95 NGƯỜI PHỤ NỮ VỚI NGHỊ LỰC THÉP

Nếu được hỏi Iron woman cuộc đời này của chúng tôi là ai – thì đó là bà ngoại tôi

Nếu hỏi tôi trên đời này người nào yêu thương tôi nhất - thì đó là bà ngoại tôi.

Nếu hỏi tôi trên đời này người nào nghị lực nhất - thì đó là bà ngoại tôi.

Nếu hỏi tôi trên đời này người nào phi thường nhất - cũng vẫn là bà ngoại tôi.

...

Bà ngoại- là người luôn khiến tôi biết ơn, ngưỡng mộ và tự hào.

Ở cái tuổi ngoài 95 người ta thì con cái cơm bưng nước rót, bà ngoại tôi vẫn làm tất cả một mình từ nấu ăn, giặt dũ, dọn dẹp. Suốt cả đời người, bà ngoại luôn mang hết tất thảy gánh nặng trên vai nhưng lại sợ mình trở thành gánh nặng cho con cháu mình.

Bà ngoại tôi không được đi học, cái thời xa xưa ấy có lẽ con gái sinh ra chỉ cần biết làm việc nhà, đi học là một cái gì đó rất viển vông bà ngoại đã làm mấy câu thơ sau:

""Uớc mơ tuổi đã mười ba

Nếu mà không học biết là làm sao

Tan học mong em về mau

Bên bàn em học, chị sau lưng nhìn"

"Mực viết bằng quả mồng tơi

Tiếc thời con gái sống thời xa xưa"

Bà ngoại tôi đã học từng con chữ như thế, học chữ rồi học làm thơ. Chữ bà ngoại tôi không đẹp nhưng những vần thơ của bà ngoại đẹp tựa bức tranh. Những vần thơ là bức tranh cuộc sống về nỗi lòng của người làm con, người vợ và người mẹ muốn gửi gắm, là những nốt rung cảm xúc mà có lẽ chỉ ai biết về bà ngoại mới thật sự hiểu và thấy nghẹn ngào.

Bà ngoại tôi không giàu, cuộc sống khó khăn đã theo bà quá nửa đời người. Vậy nên bà lúc nào cũng tiết kiệm, không dám ăn, không dám mặc nhưng lại gom góp thỉnh thoảng dấm dúi cho con ít đồng trang trải, gửi cho đứa cháu ít quà bánh...

Bà ngoại tôi không phải người có sức khoẻ, từ thời còn trẻ di chứng bệnh tật khiến bà bị liệt 1 chân, "3 lần mổ bụng, 9 lần sinh" đôi vai đã oằn vì gánh nặng, nhưng vẫn lê chân khắp chợ đời vì gia đình, vì đàn con thơ. Hơn nửa đời người của bà ngoại là đôi bàn chân lê, chân bước không mệt mỏi trong dòng đời hối hả mưu sinh để nuôi các con trưởng thành. Kể cả bây giờ khi đã ở cái tuổi ngoài 95, Bà cũng đang tự mình chăm sóc cho mình, không muốn để con cái bận tâm.

Sống ở một vùng quê nghèo và tư tưởng lạc hậu phong kiến thời đó bà ngoại sinh ra 6 người con gái mà người đời vẫn thường gọi “lũ vịt giời”, con “ ơ hỡi”...đã không thể nhớ nỗi bao nhiêu lần bà bị người ta kinh rẻ, người ta chà đạp và cũng không nhớ nỗi bao nhiêu lần người ta bắt ông phải lấy vợ khác để có cậu con trai nối giõi tông đường thế nhưng bà vẫn luôn dạy con cháu rằng: sống ở đời cốt ở cái tâm không thẹn với lòng, mặc ai dè bỉu, cười chê, mặc ai ghen ghét bà vẫn sống bằng cái tâm của một người làm con, làm vợ, làm mẹ.

Có những lúc gánh nặng cuộc đời khiến chúng tôi thấy mỏi mệt, có những lúc khó khăn khiến tôi nghẹt thở nhưng nghĩ đến bà ngoại đã sống kiên cường như thế, chúng tôi lại có thêm sức mạnh. Dù có chuyện gì xảy ra, dù có bao nhiêu khó khăn... thì chỉ cần bà ngoại vẫn ở đây, các con, các cháu đều có thể vượt qua hết…Iron woman của tôi chính là bà ngoại, bà ngoại chính là iron woman của cuộc đời chúng tôi

Xin ghi lại mấy dòng thơ bà viết để dặn dò các con

“Con ơi bóng đã xế chiều

Tuổi già sức yếu đủ điều khổ đau

            Trải qua một cuộc bể dâu

Cõi âm kề đó còn đâu nữa mà

Tủi thương cho kẻ tuổi già

Quan tài đóng sẵn chờ xa cõi trần

Còi tàu đã giục mấy lần

Tình thâm còn nặng, nợ nần còn mang

Những ngày còn lại trần gian

Gia phong lễ giáo dặn con vài lời

Nhẹ nhàng ăn nói con ơi

Đừng làm cha mẹ phải rơi lệ thầm

            Chị em đoàn kết yêu thương

Như ngày bố mẹ cõi giương đang còn

Mai đây khi xuống cõi âm

Trăm thương nghìn nhớ cũng không ích gì./.”

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây