NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA GIA ĐÌNH

Tác giả: Đinh Thị Liễu

Iron Woman: đỗ thị Miến

Tên bài dự thi: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA GIA ĐÌNH

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA GIA ĐÌNH

Trong mắt mỗi người con thì có lẽ mẹ luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Bởi chính mẹ là người đưa ta đến thế giới này, nhờ có mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày chúng ta mới được ra đời lành lặn như thế. Chắc chắn sẽ không có ca từ nào có thể nói hết công lao cũng như sự hy sinh to lớn của người mẹ trong gia đình.

Trong cuộc sống cũng có rất nhiều nghề cao quý nhưng với tôi nghề khó nhất chính là nghề làm mẹ.

Kí ức trong tôi về mẹ là những ngày tháng còn thơ ấu. Hồi tôi còn bé mẹ đi Hà Nội làm thi thoảng mới về, mỗi lần về là chị em chúng tôi đều reo lên vui sướng vì mẹ mang về bao nhiêu quà cho chúng tôi. Công việc mẹ làm là thu mua đồng nát sắt vụn ve chai,... nên ngoài đồ phế liệu mua được của người dân thi thoảng cũng mua lại được ít đồ chơi cũ hay truyện tranh. Thế là mẹ lại nhặt nhạnh mang về cho chị em tôi, thời đó nghèo lắm không sướng như trẻ con bây giờ nên những thứ mẹ mang về đúng là quá xa xỉ với chúng tôi. Tôi không biết công việc của mẹ như nào có vất vả không chỉ thấy cứ thi thoảng mẹ lại gửi tiền về cho bố chi trả và nuôi chị em tôi. Cứ thi thoảng mẹ đi Hà Nội về với chiếc xe đạp cũ kỹ chằng bao nhiêu đồ ở phía sau là chúng tôi thích lắm. Có lần thấy mẹ về dựng xe ngoài sân tôi chạy ra ôm chầm lấy mẹ tíu tít hỏi chuyện, mẹ bảo mẹ cũng nhớ tôi lắm. Một người phụ nữ đi làm xa để bốn đứa con ở nhà làm sao có thể không nhớ cho được.

Năm 4 tuổi có lần chị nhà bác đi Hà Nội nên bố gửi tôi đi cùng để lên chơi với mẹ. Là trẻ con nên được đi lên chơi với mẹ tôi thích lắm. Nhưng mọi thứ không như tôi mong đợi vì hàng ngày mẹ phải đi làm nên sáng ra mẹ đèo tôi gửi ở bãi sắt vụn nhà bác để mẹ gánh quang gánh đi làm. Tôi ở đó cả ngày chả có ai chơi nên nhanh chán chỉ mong đến tối mẹ đón về. Cứ chiều tối mẹ lại mua nước mía cho tôi uống rồi hai mẹ con đèo nhau trên chiếc xe cọc cạch đi về. Có hôm chán quá tôi xin đi cùng mẹ, hai mẹ con đi bộ qua các con phố, ngõ nghách nhỏ mua hàng. Tôi còn nhỏ nên không hiểu công việc mẹ làm, khi thì thấy mẹ nhặt nhạnh vỏ chai, lúc thì giấy bìa cũ... Tôi đi cùng thi thoảng tôi lại reo lên khi thấy vỏ chai vương vãi ngoài đường tôi nhặt lên cho mẹ mà không biết rằng nó chẳng đáng giá bao nhiêu. Sau này tôi mới biết nhựa giá chỉ ba nghìn một bao to đùng, mẹ bán chả được là bao mà lúc về mua cho tôi bao nhiêu thứ linh tinh như nước ngọt, kẹo và đồ chơi. Tối về hai mẹ con vừa đi vừa tíu tít nói chuyện vui lắm. Chơi với mẹ được tuần thì tôi kêu chán nên mẹ đưa tôi về quê. Chơi ở quê với chị em tôi vài hôm rồi lại lên đi làm.

Sau này khi chị gái tôi đi học đại học mẹ lại lên ở cùng rồi lại làm tiếp công việc quen thuộc và nuôi chị tôi ăn học. Về sau mẹ tôi về quê làm ruộng với bố tôi. Mỗi sáng tôi đi học mẹ lại dậy sớm rán bánh rán cho tôi ăn, tôi thích món ấy lắm đơn giản mà ngon. Chỉ là bột nếp nghiền ra rán mà tôi thấy ngon vô cùng, giờ đây không thể tìm lại được hương vị như ngày ấy nữa. Có hôm mẹ rang cơm trứng, hôm thì nấu miến. Tôi kén ăn từ nhỏ không ăn mỡ nên có tí mỡ mẹ cũng xé ra cho tôi. Ăn bún nấu thì tôi lại không ăn được hành và mùi tàu nên mẹ phải để một góc không có hành riêng cho tôi ăn. Mẹ bảo tôi kén ăn thế sau này lớn đi làm xa thì ăn uống sao được.

Mẹ tôi là người phụ nữ của thế hệ trước, cần cù, chịu khó, tần tảo hi sinh vì gia đình lo cho con cái từng miếng ăn giấc ngủ. Thời của mẹ vất vả đói khổ quen rồi nên mẹ có phần tiết kiệm có gì ngon đều để phần cho chị em tôi.

Có lần bố mẹ đi làm về muộn hai chị tôi để phần cơm cho bố mẹ nhưng hai anh em tôi vẫn muốn ăn thêm nữa. Thế là mẹ tôi về thấy thế bảo cứ để cho các em ăn nữa đi mẹ no rồi, tôi không biết mẹ đi làm về muộn chưa ăn gì nhưng vẫn muốn cho chúng tôi được no đủ. Khi tôi lên cấp 2 chi phí sinh hoạt học hành của 3 chị em tăng lên, bố mẹ mua máy gặt lúa để làm thêm từ sáng đến tối mịt. Sáng ra khi tôi còn đang ngủ mẹ đã dậy từ 3h sáng cho lợn gà ăn rồi đi xuất lúa quanh xóm. Đến gần trưa mới về lại tranh thủ ra đồng gặt lúa còn bố thì lại chạy xe chở lúa thêm. Có lúc mẹ ở nhà thì tôi và mẹ bê thóc lên tầng cao phơi cho nhanh khô còn sân dưới nhà để phơi rơm. Đến giờ tôi vẫn thấy khâm phục cả bố lẫn mẹ vì bố mẹ đã trải qua bao nhiêu vụ mùa vất vả như thế.

Nhà tôi có bốn chị em, chị lớn nhất lấy chồng gần nhà điều kiện không có nên có gì mẹ cũng để phần cho chị và cháu ngoại, thi thoảng có món ngon lại gọi các cháu mang về ăn. Mẹ lo cho chị cả gần nhà vất vả nên kiêm luôn lo cho các con của chị. Từ việc đồng áng lẫn việc đưa đón các cháu đi học rồi cả chi phí sinh hoạt khi khó khăn của chị nữa.

Chị em tôi đi học xa nhà cứ có dịp về là mẹ lại làm thật nhiều món ngon cho chúng tôi ăn. Lúc đi lại gói ghém bánh kẹo, trứng, gạo... để các con lên không phải mua nữa.

Ký ức lúc nhỏ tôi không còn nhớ rõ nữa cho đến giờ đi thi thoảng về chơi với bố mẹ tôi vẫn thấy nhà có nhiều quà bánh hay ai cho cái gì mẹ đều để dành lại cho chị em tôi. Mẹ tôi cần cù lam lũ cũng toàn dành dụm lo cho chúng tôi được đầy đủ sung túc. Tôi rất thương mẹ, dù giờ nhà tôi đã đầy đủ mà mẹ vẫn cần kiệm không sống cho mình một chút. Mẹ hết lo cho chúng tôi rồi lại lo cho con chúng tôi, chả thấy phút giây nào nhàn rỗi. Đó thật sự là những hình ảnh đẹp nhất về mẹ cho đến giờ này.

Thi thoảng có dịp chị em tôi lại tụ họp những bữa cơm gia đình đông đủ anh em cho bố mẹ có những giây phút vui vẻ bên con cháu.

Độ tuổi này, điều quan trọng nhất với tôi chính là sức khoẻ của mẹ. Mẹ đã có tuổi, sức khoẻ không còn như trước được thế mà bố mẹ vẫn tham việc cấy mấy mẫu ruộng. Tôi biết bố mẹ ở quê vẫn cố làm vì sức khoẻ vẫn có thể cố được và ở quê nếu không buôn bán gì thì chỉ có thể làm ruộng thôi.

Giờ mẹ đã gần 60 nhìn già hơn so với tuổi, dáng gầy gò mảnh khảnh do vất vả lam lũ làm nhiều mà ăn thì không được bao nhiêu nên sức khoẻ giảm sút nhiều. Đôi bàn tay chai sạn vì công việc đồng ruộng bao nhiêu năm qua để nuôi lớn mấy chị em tôi. Giờ tôi và các chị đều ổn định nên nói mẹ cấy ít thôi để thời gian nghỉ ngơi mà mẹ không nghe. Vụ mùa vừa qua tôi sang chơi ít ngày lại được chứng kiến mẹ cả ngày ở ngoài đường phơi thóc dưới cái nắng gần 40 độ khiến tôi không khỏi xót xa.

Tôi lập gia đình không quá xa thi thoảng mới sang chơi được có gì tôi lại gọi video cho ông bà nói chuyện với cháu. Mỗi lần nói chuyện lại tíu tít kể biết bao chuyện, mẹ tôi lại kể nay có đồ mới cho các cháu hay có mấy gói bánh ngon để phần mấy mẹ con sang chơi cầm về.

Tôi cũng đã làm mẹ nên tôi hiểu khó khăn vất vả mẹ đã từng trải qua chỉ mong con cái được sống tốt. Tôi cũng giống mẹ có gì ngon tôi cũng để phần cho con tôi và thấy nó háo hức khi có gì mới tôi đưa cho cảm giác hạnh phúc thế nào. Nhưng để trải qua bao nhiêu năm vất vả bươn trải như mẹ thì tôi dám chắc là mình không thể làm được như mẹ. Hình bóng mẹ thức khuya dậy sớm lo công việc đồng ruộng rồi lại rong ruổi chiếc quang gánh quanh phố phường Hà Nội bao năm để lo cho chúng tôi cho đến giờ này khiến tôi không khỏi xúc động. Trong mắt tôi mẹ chính là Iron woman tuyệt vời nhất trong ngôi nhà của chúng tôi, mẹ cũng là một Iron woman vất vả chịu nhiều thiệt thòi nhất luôn hết lòng vì gia đình mình.

Mẹ với dáng người nhỏ bé như thế, cần cù, chịu khó như thế nhưng tất cả mọi việc trong nhà cho đến ngoài xã hội mẹ đều đảm nhiệm hết. Nói đến đây, nhớ về những chuyện đã qua về mẹ tôi bỗng thấy khoé mắt tôi ngấn lệ. Tôi bỗng thấy nhớ mẹ quá, nhớ lại từ lúc tôi còn nhỏ xíu cho đến bây giờ, nhớ về hình ảnh mẹ ngày xưa và hiện tại vẫn còn vất vả như thế.

Có lẽ ngay ngày mai tôi sẽ về ngoại để tìm lại cảm giác ấm áp trong căn nhà quen thuộc mà không đâu có thể mang lại được.

Cảm ơn mẹ đã sinh ra con và cho con một mái ấm gia đình để những khi gục ngã trong cuộc sống con biết vẫn còn có bố mẹ đợi con sẵn sàng đón con trở về. Giờ đây mẹ đã có tuổi nhưng con thì không thể ở bên để thường xuyên chăm sóc mẹ được nên con mong mẹ hãy biết yêu bản thân mình hơn nhé. Trong mắt con mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất không thể thay thế được.

Con chúc mẹ luôn nhiều sức khoẻ, vui vẻ, công việc thuận lợi, bình an, hạnh phúc bên chúng con

#ironwomanaward #ferrovit

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây