Mẹ tôi

Tác giả: Trần Bảo Quỳnh

Iron Woman: Mẹ tôi

Tên bài dự thi: Mẹ tôi

Mẹ tôi

Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi vào lớp một, mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp thống nhất đã cũ, vòng qua con đường làng quen thuộc, hương lúa vàng bay thoảng qua trong gió như vui cùng mẹ con tôi trong niềm vui tựu trường. Mẹ là người chắp cánh cho tôi bay cao theo những ước mơ tươi đẹp. Tôi nhớ những ngày hè rực lửa, tôi vô tư chạy lăng xăng theo chúng bạn thả diều, chơi trò đuổi bắt. Tôi nhớ cả những ngày đông lạnh giá, tôi cùng mẹ ngồi bên bếp lửa ấm nướng khoai. Những tình cảm bình dị, thân thương ấy đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi trở nên phong phú như ngày hôm nay.

Tình yêu bao la mẹ dành cho tôi từ khi chưa tượng hình đến khi khôn lớn trưởng thành. Bàn tay mẹ chăm chút, vỗ về, ôm ấp và chở che khiến tôi được lớn lên trong hạnh phúc. Khi tôi ốm sốt, mẹ thức cả đêm để quạt cho tôi, chăm sóc tôi. Tiếng mẹ ru dịu hiền, à ơi đưa tôi vào giấc ngủ ngọt ngào, êm ái. Tuổi thơ êm đềm bên mẹ nơi làng quê là miền ký ức đẹp nhất, trong trẻo nhất của tôi. Giúp tôi có động lực vươn lên để thành công. Ngày tôi học tiểu học, mẹ quan tâm và kèm cặp tôi học tập thật chăm chỉ. Lên cấp 2 mẹ vẫn bên tôi khi học bài, mẹ rất chú trọng việc học của tôi và luôn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho tôi. Có lúc dù nhà đang gần hết tiền nhưng mẹ vẫn lo mua sách tham khảo cho tôi. Nhờ mẹ mà tôi có những giấc ngủ ngon, những bữa cơm no, những buổi đến trường học tập cùng bạn bè, còn mẹ thì luôn dành lấy những giọt mồ hôi, những nặng nhọc, cay đắng của cuộc sống mưu sinh. Bàn tay búp măng từ ngày còn con gái của mẹ đã đổi thay, chỉ còn lại bàn tay chai sạn, dám nắng, nổi lên những đường gân xanh vì vất vả ngược xuôi. Mái tóc mẹ cũng điểm thêm sợi bạc, và cuộc đời mẹ đã trải qua nhiều mưa nắng dãi dầu vì tôi.

Có những lúc tôi vấp ngã vì cuộc sống đâu có dễ dàng, có những lúc tôi mất niềm tin, mẹ đã luôn bên tôi, sẻ chia, động viên tôi hãy bước tiếp và vươn tới thành công. Ngày tôi học đại học, mẹ đi bán hàng rong để có tiền cho tôi đóng học phí và trang trải cuộc sống ở thủ đô. Khi phải học cách sống xa mẹ, đêm nào tôi cũng mơ về mẹ, về tuổi thơ. Nỗi nhớ mẹ lúc nào cũng thường trực trong tôi. Mẹ là bậc thang cho tôi bước lên đỉnh cao.

Ngày hôm nay, khi tôi đã trưởng thành, đã xây dựng tổ ấm nhỏ, tôi hiểu rằng con đường đến vinh quang không trải hoa hồng mà thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của tôi và trên hết là của người phụ nữ dịu hiền tần tảo luôn bên tôi. Do đó tôi càng thấu hiểu hơn rằng vinh quang nào bằng vinh quang được hạnh phúc bên mẹ. Khi tôi cũng đã được làm mẹ, tôi càng hiểu hơn tình yêu mẹ đã dành cho mình to lớn và vĩ đại nhường nào. Ngắm nhìn con gái bé nhỏ, tôi thấy mình như ngày xưa, thật hạnh phúc biết bao khi được có mẹ. Với tôi mẹ chính là Iron Worman

Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sống giữa tình thương mẹ hiền.

#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây