Tác giả: Na Dri Niê
Iron Woman: Bác Xuân
Tên bài dự thi: Iron Woman của đời tôi
Một người phụ nữ chịu thương chịu khó, không ngại vất vả, kiên cường và giàu lòng tốt bụng. Đó chính là bác hàng xóm của tôi - Người phụ nữ mà tôi khâm phục nhất. Tôi chuyển về gần nhà bác cũng gần chục năm nay. Bác xem vợ chồng tôi như con cháu trong nhà. Nhớ năm vợ chồng tôi xây nhà, tất cả mọi thứ đều nhờ vã từ nhà của bác, từ nước nôi, điện đóm,... bác đều vui vẻ, tươi cười đồng ý và giúp đỡ. Lúc xây nhà xong, vợ chồng tôi vào nhà mới, bác cứ chạy qua hỏi các cháu có cần hay thiếu gì không để bác mang qua....đó là những điều tôi thấy bác là người nhiệt tình và tốt bụng. Đúng với câu nói " bán anh em xa mua láng giềng gần". Điều tôi khâm phục nhất ở bác là bác không ngại khổ cực. Nhà bác cũng bình thường, không mấy khá giả. Chồng bác mất sớm, hai đứa con trai vì mưu sinh nên lập nghiệp trong thành phố Hồ Chí Minh. Bác sống ở nhà một mình, chỉ đến dịp lễ, tết thì các con mới về chơi. Vậy mà bác rất chịu khó, bác chăn nuôi thêm đàn lợn và làm thêm công việc rửa bát tại quán cháo. Ngày nào bác cũng phải đạp xe đạp đi làm công việc rửa bát cho một quán cháo nhỏ cách nhà tầm hơn một cây số. Một ngày bác phải đạp đi đạp về tầm 3 lần, sáng trưa và chiều tối. Đằng sau xe đạp của bác chở thêm hai thùng để đựng đồ ăn thừa mang về cho lợn. Bác không ngại nắng hay mưa, cứ thế bác đạp xe đi làm. Có lúc bác sang nhà chơi, bác nói "Phải cố gắng làm, còn khoẻ là còn làm, không muốn nhờ vã con cháu". Tôi nhớ, vào buổi tối hôm đó, trời mưa rất to, tôi đi công việc về, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của bác đang dắt chiếc xe đạp với hai cái thùng đằng sau, bước đi chạp chạm. Tôi dừng xe hỏi thì đúng là bác thật, hỏi thăm thì bác bảo " Xe đạp bị tuột xích mà bác không nhìn thấy đường để sửa lại, trời mưa to quá, mắt bác mờ không nhìn thấy nên bác dắt bộ cho nhanh". Tôi thương bác quá, dừng xe lại, tôi hì hục sửa lại dây xích cho bác, rồi soi đèn xe đi sau để bác đạp xe đi trước. Cuối cùng cũng tới nhà. Hai bác cháu ướt như chuột lột. Hôm sau bác dậy sớm mang cho tôi tô cháo, nói là "Tối qua thấy cháu ướt, sợ bị cảm nên bác mang sang cho cháu tô cháo hành ăn cho khoẻ ". Tôi cảm động trước tấm lòng của bác, thấy tình làng nghĩa xóm như tình ruột thịt quá vậy. Rồi năm vừa qua dịch Covid-19 xảy ra, gia đình tôi vì có công việc ở vùng dịch về, nên bị cách ly cả nhà. Nhà nội ngoại thì ở rất xa. Bác cứ đạp xe đạp lên chợ mua cả đống đồ ăn đưa cho nhà tôi, cứ một tí lại đứng trước cổng gọi, đưa đồ ăn sáng, dặn cả nhà giữ gìn sức khoẻ. Có gì cứ gọi bác. Và suốt 14 ngày bác cứ mang thứ này thứ khác sang đưa cho cả nhà. Bác thật là tốt bụng quá. Cảm ơn bác hàng xóm tuyệt vời của tôi. Luôn quan tâm, giúp đỡ, chia sẻ, động viên gia đình tôi. Dù bác vất vả, khó khăn về cuộc sống vật chất nhưng bác sống rất giàu tình thương người. Luôn mong bác khoẻ mạnh để "sớm tối tắt đèn có nhau" bác nhé! Chúc bác thật bình an, thật mạnh khoẻ mỗi buổi sáng luôn nhìn thấy bóng dáng bác đạp xe đi làm nhé! Thương bác, người phụ nữ chịu khó và tốt bụng. #ironwomanaward #ferrovit