CHO CON ĐƯỢC GỌI MẸ LÀ “IRON WOMAN”!

Tác giả: Đinh Thi Trang Nhung

Iron Woman: Nguyễn Thị Thuận

Tên bài dự thi: CHO CON ĐƯỢC GỌI MẸ LÀ “IRON WOMAN”!

CHO CON ĐƯỢC GỌI MẸ LÀ “IRON WOMAN”!

CHO CON ĐƯỢC GỌI MẸ LÀ “IRON WOMAN”!

Ngày bé, những ngày mưa gió con thường nép vào lòng mẹ nghe những giọt mưa dội xuống mái tôn lộp độp, những cơn gió lùa qua khe cửa thấu lạnh. Mẹ ôm con mà ru rằng: “Ru con con ngủ cho say/ Đắng cay mẹ chịu, ngọt bùi phần con”...

Cuộc sống miền sơn cước ấy không đơn giản với một người mẹ đơn thân nuôi con nhỏ. 30 năm trước, với đồng lương giáo viên ít ỏi, mẹ trích một phần gửi về nuôi cậu dì còn nhỏ tuổi sau khi bà ngoại mất, một phần dành nuôi con. Cảnh túng thiếu quanh năm khiến mẹ làm đủ nghề sau mỗi giờ lên lớp. Những ngày cuối tuần mẹ đi rừng lấy củi vừa để nấu cám nuôi lợn, vừa đem ra chợ bán có thêm tiền lo cho con.

Khó khăn đến đâu mẹ cũng dặn con phải cố gắng học. 15 tuổi con tạm biệt phố núi quê mình vào trường chuyên của tỉnh. Mẹ sắp đồ cho con, chằng thật chặt đằng sau chiếc xe đạp để rồi lặng lẽ nhìn bóng con nhỏ bé khuất dần sau màn sương sớm... Con bắt đầu hành trình học xa nhà từ khi đó...

1 tháng con mới về nhà một lần, mẹ chuẩn bị bao nhiêu thứ đồ vườn nhà để con mang đi, tiền bạc chẳng có nhiều nhưng lần nào mẹ cũng dúi thêm cho con vài chục nghìn tiêu vặt...Còn mẹ, vẫn một mình trong căn nhà vắng vẻ, tìm niềm vui trong những giờ lên lớp, trong những công việc ngoài giờ để đủ tiền cho con ăn học...

Những người đến với mẹ đều nhận được câu từ chối, mẹ thương con đã thiệt thòi thiếu thốn tình cảm của cha nên không muốn phải sẻ chia nốt phần tình yêu của mẹ...Tuổi xuân của mẹ cứ thế trôi qua. Con trưởng thành đánh đổi bằng dấu ấn thời gian hằn lên gương mặt mẹ...

Ngày xưa, con thủ thỉ với mẹ mà nói rằng: “Con sẽ không đi lấy chồng xa, sẽ ở bên để chăm sóc mẹ”, nhưng rồi cái duyên cái phận con bỏ phố núi quê mình để làm dâu phố, mỗi năm chỉ về thăm mẹ được đôi ba lần. Mẹ chưa một lần trách móc, luôn dặn dò con ưu tiên hàng đầu cho gia đình, cho chồng con công việc.

Những ngày quê mình chìm trong không khí tĩnh lặng của dịch Covid, con lo mẹ một thân một mình chẳng ai đỡ đần nhưng chính mẹ lại là người động viên chúng con, mẹ gọi điện nói trên này hàng xóm láng giềng tương trợ nhau không thiếu thứ gì, mẹ thương chúng mày nơi phố xá đồ ăn thiếu thốn, khó khăn.

Khi cả nhà con vừa trải qua đợt cách ly điều trị covid 2 tuần thì cũng là lúc con nhận được tin mẹ mắc bệnh. Vì sống đơn thân lại có bệnh nền nên mẹ nằm trong danh sách đưa đi điều trị tập trung....

Những ngày mẹ trong khu điều trị lòng con như lửa đốt, dõi theo thông tin mẹ từng ngày. Mẹ sốt cao, có lúc bác sỹ phải chụp oxi vì oxy trong máu xuống quá thấp nhưng mỗi khi cất cơn sốt mẹ đều điện thoại để con yên tâm.... Nước mắt con nhạt nhòa, khi con sinh nở, đau ốm luôn có mẹ kề bên, hai bạn nhỏ nhà con cũng một tay bà chăm chút cho những lúc còn trong trứng nước mà giờ mẹ bệnh con lại chẳng thể ở bên...

Mẹ cứ kiên cường như thế, giọng mẹ khản đặc vì viêm họng, ngày nào mẹ cũng nhắn để con khỏi sốt ruột...Con gọi điện hỏi thăm, bác sỹ nói mẹ mạnh mẽ, bản lĩnh nhất trong phòng. Mỗi khi khó thở mẹ đều cố gắng hít thật sâu theo hướng dẫn, mệt cũng cố gắng ăn, uống thuốc theo chỉ định đều đặn...

15 ngày trong khu điều trị mẹ được về nhà, cứ tưởng hành trình chiến đấu với covid kết thúc nhưng nửa tháng sau mẹ bi co cơ hậu covid, tay chân co quắp, thêm 2 tháng phục hồi chức năng là những ngày mẹ tập đi, tập phục hồi chức năng vượt qua bao đau đớn. Thế mà mẹ vẫn luôn lạc quan, giữ vững “tinh thần sắt” giống như mẹ đã đối mặt với bao bão giông của cuộc sống.

“Sau cơn mưa bầu trời lại sáng”, nhờ nghị lực phi thường ấy mà 2 tháng sau sức khỏe của mẹ tạm ổn định, mẹ lại ra vườn trồng rau, tưới cây, cuốc đất...Mẹ khoe mua lại đàn gà gây giống bù những tháng ngày phải bán đi vì không có người chăm....

Mẹ của con đấy, người “phụ nữ sắt” bản lĩnh và vô cùng nhân hậu. Mùa hè nào nhà mình cũng rộn ràng tiếng trẻ con từ những nhóm học sinh mẹ dạy miễn phí giúp bà con lối xóm...

Mỗi lần nghĩ về mẹ con lại dâng trào niềm tự hào. Người “Phụ nữ sắt’ kiên cường là thế, bản lĩnh là thế, người đã tiếp cho con nghị lực, niềm tin yêu vào cuộc sống. Con chỉ muốn nói rằng: “Con yêu mẹ rất nhiều!”

#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây