Người mẹ gọi bằng " bác"

Tác giả: Hà Thị My

Iron Woman: Trần Thị Duyên

Tên bài dự thi: Người mẹ gọi bằng " bác"

Người mẹ gọi bằng " bác"

Tôi năm nay tròn 18 tuổi, cái tuổi của bao ước mơ bao hoài bão, tôi được ăn học đầy đủ và sắp tới là cánh cửa đại học đang chào đón. Để tôi được như ngày hôm nay mẹ tôi đã phải vất vả sớm hôm rất nhiều. Vì cái đói cái nghèo vây lấy mẹ tôi từ nhỏ cho tới tận bây giờ nên mẹ tôi phải nghỉ học năm lớp 7, cái tuổi đáng lẽ ra là phải được ăn học đầy đủ thì mẹ phải lam lũ đi kiếm sống. Có mấy lần mẹ kể với tôi là hồi đó mẹ thèm học lắm nhưng phải gác lại để nhường cho dì út được đi học.

  Số phận của mẹ tôi chỉ có một chữ “ khổ” mà thôi, khổ từ tấm bé cho tới tận lấy chồng sinh con đẻ cái. Thật ra người tôi gọi là mẹ đó thật chất là mẹ kế của tôi, mẹ tôi đã có một đời chồng trước đi đến với bố tôi và bố cũng có một đời vợ và hai đứa con riêng là tôi và em trai tôi. Bố mẹ tôi làm việc rất chăm chỉ đi sớm về khuya nên cuộc sống khá ấm no. Cuộc sống cứ thầm lặng trôi qua vậy thôi, tôi lớn lên dưới bàn tay bao bọc che chở của bố mẹ. Nhưng hình như ông trời không công bằng với gia đình tôi, đúng vậy! Bố tôi bị tai nạn giao thông lúc đó tôi mới học lớp 3 mẹ tôi còn đang mang thai đứa em trai út ở giai đoạn cuối. Mẹ ruột tôi mất là năm tôi năm tuổi lúc đó tôi đã cảm thấy thiệt thòi so với mấy đứa bạn cùng trang lứa, cảm thấy ông trời thật là không có mắt cho tới khi mẹ tôi suất hiện thì tia sáng đó mới chỉ kịp loé lên thì đã bị dập tắt khi nghe tin bố tôi bị mạch máu não cộng thêm bị tai nạn giao thông nên bị liệt nửa người mất khả năng lao động mọi việc từ ăn uống, tắm rửa, đi lại và vệ sinh cá nhân đều phải cần người giúp, bố tôi như một cái xác không hồn vậy chỉ nằm vật vã từ năm này qua năm khác để chờ chết nhưng không vì vậy mà mẹ bỏ bố con chúng tôi, mẹ đã cùng bố con tôi vượt qua khó khăn. Qua bao nhiêu năm ròng rã chữa bệnh cho bố tôi ở khắp các bệnh viện lớn nhỏ, mời biết bao nhiêu là thầy thuốc đến để chữa bệnh cho bố chỉ với mong ước là bố có thể đi lại nhưng kì tích không hề xảy ra, không có bất kì một niệm màu nào cả, bố tôi phải sống cuộc sống thực vật trong một khoảng thời gian rất dài. Khi đó mẹ tôi trở thành trụ cột trong nhà, mẹ tôi đã phải làm lụng vất vả khi chỉ mới sanh được hai tuần, mẹ tôi cứ đi làm sớm về khuya chỉ mong cho chị em tôi được ăn học đầy đủ cho bằng bạn bằng bè.

  Nhưng mọi việc đâu dừng lại đó, mất mùa mất giá khiến cho công việc nhà nông đã khổ lại càng thêm khổ, khoảng thời gian đó thật sự là ác mộng đối với gia đình tôi khi một mình mẹ tôi phải nuôi bốn đứa con ăn học, nuôi thêm một người chồng bị khuyết tật nữa, mỗi tối tôi thường thấy mẹ khóc khóc rất nhiều. Khi hàng xóm đã vào bữa tối thì mẹ tôi vẫn phải đi gọi người làm để cho kịp việc, công việc đồng áng mà phải thuận theo gió trời chứ sao mà thuận theo con người được nhưng không một ai trong xóm tôi chịu đi làm cho cả, họ lúc nào cũng nói thương cho mẹ con tôi nhưng giờ thì sao? Khoảng thời gian đó tuy chỉ ăn cơm với đậu với mấy quả cà pháo nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có bố mẹ có các em ở bên.

  Khi vào lớp 10 tôi may mắn được nhận học bổng của một trường trên phố nên phải học nội trú ở đó, một tháng thì tôi được về một lần nên công việc vặt ở nhà và việc chăm bố cũng khó khăn hơn rất nhiều nhưng đổi lại là những bữa ăn có nhiều món hơn và ngon hơn. Vào đầu năm lớp 12 thì bố tôi mất, có lẽ đó là một sự giải thoát cho bố tôi, lúc bố tôi mất tôi khóc rất nhiều và tự hỏi đến khi nào gia đình tôi mới hết khổ hay chỉ khi nào tới cái chết mới kết thúc chu kì đói khổ? Tôi biết là có rất nhiều người nhìn vào gia đình tôi bây giờ đều nói gia đình tôi như vậy thì có gì là khổ mà được hộ nghèo có nhiều gia đình khó khăn hơn nhà tôi mà? Họ chỉ nhìn vào ngôi nhà nhìn vào miếng đất mà mẹ tôi khổ cực lắm mới có thể mua được, họ đâu có nhìn vào quần áo mà gia đình tôi mặc họ đâu nhìn vào mâm cơm nhà tôi ăn, họ chỉ ở ngoài cuộc và phán xét mọi thứ. Dù khó khăn chưa qua đi nhưng con sẽ cố gắng học thật tốt để cho có thể cho mẹ một cuộc sống đỡ vất vả hơn, bố hãy yên tâm nhé con sẽ chăm sóc mẹ và các em thật tốt.“ Mẹ chính là  IRON WOMAN của con”.

 "Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất  kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi"

 #ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây