MÁ LÀ IRON WOMAN MẠNH MẼ, KIÊN CƯỜNG

Tác giả: Nguyễn Đình Linh

Iron Woman: Lê Thị Sáu

Tên bài dự thi: MÁ LÀ IRON WOMAN MẠNH MẼ, KIÊN CƯỜNG

MÁ LÀ IRON WOMAN MẠNH MẼ, KIÊN CƯỜNG

Buông chiếc điện thoại xuống, tôi rưng rưng muốn khóc. Nhìn hai đứa con vẫn còn đang say sưa ngủ trên chiếc giường của tàu hỏa, tôi chưa nỡ đánh thức con dậy. Hai mươi phút nữa thôi, tới ga, tôi được về nhà, các con được gặp bà nội sau bao nhiêu năm xa cách. Khoảng cách trên bản đồ chẳng có là bao nhưng thực tế là nửa chiều dài đất nước. Công việc bận rộn, điều kiện kinh tế eo hẹp, dịch covid bùng phát và bao nhiêu lý do nữa khiến cho quãng đường tôi về với má cứ xa vời vợi, khiến cho lần nào nói chuyện điện thoại với má, giọng má luôn nghèn nghẹn xót xa…

 

Má tôi sinh 4 người con. Tôi là con trai cả. Tôi nhớ hồi còn nhỏ, nhà tôi nghèo đến mức có lúc không còn gạo để mà nấu cơm ăn. Má nhỏ người nhưng khỏe lắm. Ngày nào má cũng gánh một gánh củi to từ trên núi đem xuống chợ bán. Một mình má gánh gồng nuôi 4 đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Một phần thương má, một phần muốn có tiền để mua thức ăn nên tôi hay lén má theo đám trẻ trong xóm lên sườn núi nhặt vỏ đạn còn vương vãi sau những trận chiến ác liệt trước đây để đem về bán. Má phát hiện, thế là má đánh tôi một trận đau không sao tả xiết. Má đánh vừa khóc. Sau này tôi mới hiểu, má khóc vì thương tôi và khóc vì sự bất lực cho hoàn cảnh gia đình. Má đe tôi: cho dù có chết đói cũng không được đi nhặt vỏ đạn như thế nữa! Tôi sợ lời đe của má nhưng trong lòng vẫn không thôi thắc mắc. Lớn lên, tôi mới giật mình bởi sự thiếu hiểu biết và liều lĩnh của tôi khi đó. Nếu không vì lần đánh năm đó của má, không vì lời đe của má, nhỡ đâu một lần xui rủi đạn nổ…Thật lòng tôi chẳng dám nghĩ tiếp.

 

Má cứ buông việc này, bắt việc kia, làm không ngừng nghỉ nhưng chưa bao giờ than mệt. Bàn tay má không ngần ngại cuốc đất, cào cỏ, cắt lúa, kéo xe…mặc cho tay má cứ lần lượt xuất hiện những vết trầy xước chằng chịt, có khi là vết thương hở rỉ ra cả máu. Má mặc kệ. Má nghĩ tới khoản tiền sẽ có để cho anh em tôi đóng tiền học phí, vậy là bàn tay má lại loang loáng thoi đưa... Đôi bàn tay má cứ thế mà to bè ra, đúng chất lực điền. Những đầu móng tay của má bị mài cùn, mòn nhẵn, hình như chưa bao giờ dài ra để má phải cắt bớt.

 

Ký ức kinh hoàng nhất còn đọng lại trong tôi chính là hình ảnh của má trong trận bão lịch sử. Gia tài lớn nhất của gia đình tôi chính là ngôi nhà nhỏ được xây nên từ sự chắt chiu dành dụm của má và cả vay mượn của người thân trong họ hàng. Ấy thế mà qua trận bão năm đó, căn nhà trở nên tan hoang. Gió rít lên từng hồi, cây cối oằn mình quằn quại rồi đổ rạp xuống đất. Mái tol tốc ra, bay nghiêng ngả...Má ôm bốn anh em tôi, giống hệt như chim mẹ đang dang đôi cánh che chở cho đàn chim con trong gió giông vần vũ. Ánh mắt má thất thần nhìn theo cơn bão dữ cuốn trôi đi tất cả. Sau cơn bão, má nhặt nhạnh từng thứ còn sót lại, chấp vá căn nhà để có chổ tránh mưa tránh nắng. Ban ngày ba má đi làm, anh em tôi đi học. Tối về lại chui vào căn nhà nhỏ đó. Mùa nắng, mái tol hấp thụ nhiệt, tối phả hơi ra, nóng đến bức bối không ngủ được. Bốn anh em tôi tối nào cũng tranh nằm gần má. Bởi nằm gần má thì được má quạt cho nên đứa nào cũng thích. Đứa nằm xa cũng được má quạt, nhưng xa quá nên thỉnh thoảng má mới quạt cho một chút thôi. Cứ như thế mà bốn anh em tôi đi vào giấc ngủ. Còn má thì không biết ngủ khi nào, nhưng chắc chắn là khi cả bốn anh em tôi đều đã ngủ hết rồi.

 

Khi tôi quyết định vào miền nam lập nghiệp, má động viên tôi nhưng cứ rớt nước mắt, bảo tôi cố gắng và nhớ về thăm má. Tôi thương ba má, thương các em sống cơ cực nơi quê nhà nên làm lụng hết sức mình. Có lúc thèm về quê mà không dám nghỉ làm, không dám tiêu tiền. Dần dà, cuộc sống của má đỡ vất vả hơn. Má cũng xây cất lại được căn nhà đủ để yên tâm khi mưa bão. Má bảo niềm vui của má bây giờ là được đoàn viên cùng tất cả con cháu. Bởi thế mà lần nào gia đình tôi về quê, má cũng ra ga đón tàu từ rất sớm. Tàu chầm chậm dừng rồi đứng im hẳn. Tôi thấy dáng má tất tả chạy tới đường ray, vẻ mong ngóng hiện rõ trên gương mặt sạm nắng. Má ôm tôi, ôm vợ tôi, rồi choàng tay ôm lấy hai đứa cháu, hệt như ngày xưa dang tay che chở cho mấy anh em tôi trong đêm mưa bão. Một cảm giác thân thuộc, yêu thương chợt tràn về trong lòng. Tôi biết, dù mình có lớn thế nào, trở về vòng tay của má thì tôi vẫn là đứa trẻ chưa bao giờ lớn. Và má vẫn mãi là một Iron Woman mạnh mẽ, kiên cường và yêu thương chúng tôi mãi mãi.

 

Đây là má và vợ tôi, hai người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất đời này.

 

Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi”

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây