Lê Lan Hương

Tác giả: Lê Lan Hương

Iron Woman: Lan Hương

Tên bài dự thi: Lê Lan Hương

Lê Lan Hương

Đây là cô giáo của tôi. Người tôi biết ơn và kính trọng nhất
Cô giáo tôi năm nay đã hơn 50 tuổi, nhưng trông cô vẫn còn rất trẻ. Trên gương mặt cô lúc nào cũng thường trực nụ cười tươi với ánh mắt hiền dịu. Tôi yêu mến cô giáo chính cái ánh mắt ấy, nụ cười ấy.
Cách đây hơn 30 năm về trước, khi tôi còn là một cô bé 5 tuổi chưa biết gì nhưng tôi lại nhớ như in khoảnh khắc lúc cô giáo dắt tôi vào lớp học. Vào năm 1995, khi đó dân làng chưa có cô giáo mầm non về, các em bé trong độ tuổi mẫu giáo chỉ ở nhà hay theo bố mẹ lễn nương rẫy, không được đi học như anh chị cấp 1,2. Hôm đấy xã thông báo là có các cô giáo về làng dạy các em nhỏ mẫu giáo học và vui chơi, hát múa. Dân trí của bố mẹ vùng cao vẫn còn thấp nên chưa hiểu rõ, vì vậy các cô giáo phải đến vận động từng nhà để cho các cháu nhỏ đến lớp. Hôm đó cô giáo đến nhà, bố mẹ tôi cũng chuẩn bị đi làm, thấy cô giáo đến bố mẹ nán lại vài phút, tôi thấy cô giáo thì liền trốn, cô thuyết phục kiểu gì cũng không đi học, quyết định theo bố mẹ đi làm rẫy. Hôm sau cô giáo lại đến, tôi khóc và trốn trong nhà không ra. Ngày thứ ba, mẹ dắt tôi đi đến lớp học, tôi thấy các bạn có nhiều đồ chơi đẹp, được cô giáo tết tóc, được cô giáo dạy hát, tôi khá thích thú. Cô giáo dắt tôi vào lớp, mẹ vẫn đứng bên ngoài. Tôi yên tâm hát múa vỗ tay theo cô giáo. Vì mãi hát múa nên không để ý gì đến mẹ nữa, lúc sau nhìn ra cửa không thấy mẹ, tôi bắt đầu chạy thật nhanh ra khỏi lớp, vừa khóc vừa chạy về nhà, không thấy bố mẹ đâu, tôi chạy theo con đường hàng ngày tôi hay theo bố mẹ ra rẫy, cô giáo cũng chạy theo sau tôi, nhưng làm sao cô chạy nhanh để kịp tôi được. Tôi lội suối, cô giáo cũng sắn quần lên lội theo. Rồi cũng đến rẫy, khoảng cách từ rẫy đến làng cũng khá gần. Bố mẹ thấy tôi khóc cũng chạy ra đón, rồi nhìn thấy cô giáo. Tôi khóc, tôi nói không muốn đi học. Cô giáo lại gần cầm đôi dép đã đứt quay trên tay, rồi nói chuyện với bố mẹ, thấy thương cô giáo nên bố mẹ đưa tôi và cô giáo về....Tối cứ nhớ mãi cái lúc đó.
Không biết động lực nào mà sau đó tôi siêng năng đến trường hẳn, và trong suốt những năm tôi đi học, tôi thấy bản thân mình siêng học, ham học lắm luôn. Mà lại chọn ngành sư phạm để học nữa. Giờ khi ra trường, tôi lại trở thành cô giáo mầm non.
Ngày đầu đến nhận việc tại cơ quan công tác, tôi gặp lại cô giáo. Giờ cô ấy đã là hiệu trưởng của trường nơi tôi công tác, nhìn thấy tôi cô giáo cười, vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy mà giờ cô và tôi đã trở thành đồng nghiệp. Cô nắm tay tôi, vỗ vào vai tôi. Giỏi lắm em, cô học trò làm cô nhớ mãi không thể nào quên cái ngày chạy thục mạng để đuổi bắt tôi về lớp. Tôi e thẹn cúi đầu cười " Chắc có lẽ vì cái ngày định mệnh ấy đã giúp em trở thành cô giáo mầm non như cô vậy, em cảm ơn cô nhiều lắm".
Vậy là hai cô trò năm đó cũng đã trở thành đồng nghiệp của nhau. Cảm ơn sự hy sinh, tinh thần trách nhiệm cao của cô đã giúp em có ý chí như ngày hôm nay. Theo gót cô, mong được giỏi như cô vậy.
Chúc cô giáo của em mãi mạnh khoẻ, mãi bình an và luôn thành công hơn nữa trên con đường phía trước. Mãi yêu cô giáo của em!
#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây