Cô giáo làng

Tác giả: Lê Đức Thành

Iron Woman: Nguyễn Thị Én

Tên bài dự thi: Cô giáo làng

Cô giáo làng

Cô giáo làng.
 Gia đình ly tán khi tôi còn đỏ hỏn, phiêu bạt theo mẹ khắp chốn mưu sinh đất Sài thành, lên cấp 2 tôi quyết về sống cùng Ngoại khi mẹ đi bước nữa. Nơi đây tôi bắt đầu cuộc sống mới. Tôi về khi Ngoại đã già, chẳng đủ sức để suốt ngày la mắng một đứa chơi bời ko màng học hành. Một thằng con trai ất ơ ko ai quản lý càng dễ lêu lổng lông bông. Tôi lầm lỳ càng thêm lầm lỳ,  phá phách ngang tàng cũng không ai qua, hệt như một thằng không cha không mẹ, không một ai dạy dỗ. Mà quả thật, tôi đâu có ai dạy dỗ. Ngoại còn bận bắt từng con cá để kho mặn chát gắng ăn cho đủ 3 ngày mỗi ngày 3 bữa, trường học khi đó đối với tôi là nơi chỉ dạy cho trẻ ngoan và để đối phó với những "trẻ hư" như tôi. Tôi cứ mặc cho Ngoại lăn lộn kiếm từng bữa ăn, còn tôi, một thằng trai mới lớn cứ mặc sức ngang tàng phá phách, chơi bời lêu lổng với mấy đám trai làng. Từ một đứa nhóc đạt học sinh giỏi, tôi trượt dài về mức trung bình khi trở về quê, điểm số lẹt đẹt ở mức báo động. Tương lai tôi mờ mịt hệt như vũng bùn Ngoại khuấy mò cua. Mà, tôi lại chả mấy bận tâm lo sợ, lúc đó cũng đâu ai bận tâm đến tôi, trừ Cô.
 Cô là cô giáo dạy Giáo dục công dân, bộ môn "phụ" thời đó chả mấy ai màng đến. Tụi học giỏi chỉ bận học môn chủ đạo, tụi học khá chỉ bận học qua loa kiếm điểm, tụi "như tôi" lại càng ko quan tâm đến bộ môn đó. Cộng thêm, "danh tiếng" khó ưa của Cô khắp trường làm tôi không mấy thiện cảm khi biết Cô chủ nhiệm lớp mình. Gương mặt Cô chữ điền, ánh mắt sắc như dao, giọng nói đanh thép, đây rồi, chính Cô vang danh như lời đồn đây rồi. Thế nhưng, tính cách Cô mà tôi cảm nhận lại hoàn toàn khác hẳn những ngày sau đó.
 Cô vẫn dịu dàng và điềm tĩnh dù đứng trước bao trò tinh quái của tụi cá biệt như tôi bày ra. Cô tìm mọi cách để hiểu hết từng đứa, biết hết hoàn cảnh từng nhà, nhớ hết mặt học sinh dù mới chỉ nhận lớp. Và, Cô đặc biệt chú ý đến tôi, có thể do Cô thương cho hoàn cảnh tôi lúc đó. Lần đầu tiên, có một cô giáo đứng ra bảo vệ tôi trước toàn trường khi tôi phạm lỗi; lần đầu tiên, có một cô giáo trên chiếc xe cà tàng đến tận nhà Ngoại tôi để hiểu hơn về hoàn cảnh tôi, để nghe Ngoại kể về thằng nhóc lăn lộn bị đời vùi dập; lần đầu tiên có một cô giáo, vì trò tôi thuộc diện hộ nghèo không đủ đóng tiền học đã tự tay đóng thay cho nó, làm tôi áy náy chỉ biết hái đầy rổ khế sau nhà mang sang trả ơn cô;  lần đầu tiên, có một cô giáo khen tôi có tố chất, nhìn thấy thực lực của tôi ngụp lặn dưới đống ham chơi phá phách, để từ đó tôi có thêm niềm tin nỗ lực cố gắng; cũng lần đầu tiên, có một cô giáo tặng tôi chiếc khăn cô tự đan, bảo xem tôi như đứa con bé bỏng, mong tôi vượt qua hoàn cảnh cố gắng như sen dưới bùn; lần đầu tiên tôi thấy mắt Cô rưng rưng. Và cũng lần đầu tiên, tôi hít hà chiếc khăn mới mà mắt nhoè đi vì thổn thức, mà nhìn lại chặng đường đời vừa qua của mình, mà cảm nhận hơi ấm tình thương. Lâu quá rồi, không ai quan tâm tôi đến thế. Mấy năm trên ghế nhà trường, tôi đâu hiểu tình cảm thầy - trò là thế nào. Tôi chỉ nhận được tiếng la mắng, hoặc ánh mắt hờ hững không mấy đoái hoài muốn ra sao thì ra, chứ đâu ai tặng quà cho một đứa cá biệt như tôi.
Chỉ một món quà đơn giản, mà gửi gắm bao niềm tin yêu đã vực dậy chàng thanh niên đang dần sa ngã ngày nào, để có được một người đàn ông trưởng thành là tôi ngày hôm nay. Sự tin tưởng và niềm quý mến của Cô đã thay đổi cuộc đời tôi, và tôi biết cũng đã thay đổi bao cuộc đời của các lứa học trò khác.   Hằng năm, Cô vẫn đều đặn trích ra chút tiền lương ít ỏi cùng chút tiền tích cóp nhờ trồng tiêu trồng mít, để giành tặng học bổng cho các học sinh nghèo vượt khó, cho những hoàn cảnh khó khăn. Cô vẫn luôn làm công tác thiện nguyện mọi lúc mọi nơi, bởi với cô, việc thiện lớn nhất là việc thiện lúc cần thiết nhất. Thầm cảm ơn Cô vì tình thuơng Cô trao ngày nào. 
 Bẵng đi hơn 10 năm trôi qua, Cô vẫn là cô giáo làng năm đó, tôi giờ đã là anh chủ một cửa hàng nhỏ, sự thành công bây giờ của tôi là nhờ Cô nhen nhúm ngọn lửa tình thương năm nào, động lực lớn để tôi nhìn lại bản thân mà cố gắng. Đều đặn hằng năm tôi vẫn về thăm Cô, vẫn chưa cho Cô được thứ gì ý nghĩa. Đều đặn hằng năm Cô vẫn giúp đỡ bao lứa học trò, như một niềm vui trong cuộc sống của Cô, mảy may không chút đòi hỏi thêm nào khác.
Dấm dúi vào tay đứa học trò cũ quả mít, nắm tiêu, Cô vẫn dịu dàng cười như mười năm về trước. Cảm ơn Cô thật nhiều và biết ơn Cô thật nhiều - một Iron Woman của lòng tôi.
 Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi.

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây