Sự hy sinh thầm lặng

Tác giả: Huỳnh Thị Huệ Trân

Iron Woman: Tăng Thị The

Tên bài dự thi: Sự hy sinh thầm lặng

Sự hy sinh thầm lặng

Khi bản thân càng trưởng thành, tôi lại càng vỡ lẽ ra nhiều điều hơn. Tôi nhận ra rằng, có những con người, những sự việc, những hành động vốn đã hiện hữu xung quanh từ lâu mà đến giờ tôi mới dành thời gian để nhìn lại và ngẫm thật kỹ. Và điều khiến tôi có nhiều cảm xúc nhất khi nhận ra những điều ấy, có lẽ là cuộc sống đầy vất vả với biết bao thăng trầm cùng sự hy sinh thầm lặng của người mẹ thân yêu của tôi.
Trước kia tôi chưa từng nghĩ một ngày mẹ đã làm những gì, vất vả như thế nào hay mẹ có mệt hay không. Ấy vậy mà từ cái khoảnh khắc bước chân vào cánh cửa Đại học, tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn, nhất là những điều về mẹ. Tôi nhận ra mẹ đã vì gia đình và các con mà hy sinh nhiều thứ và bỏ quên nhiều điều mà bản thân mẹ mong muốn. Một bộ quần áo mà mẹ thích, một đôi giày mà mẹ ưng ý,… tất cả thứ này mẹ đều phải ngẫm nghĩ, suy xét.
Gia đình tôi từ thời ông bà đã phải mưu sinh kiếm sống và mẹ tôi cũng thế. Cái xịa là “người bạn” đồng hành cùng mẹ suốt những tháng ngày mẹ bán xôi bắp trên các con đường dù là mưa hay là nắng. Nghĩ lại thì rất hiếm khi tôi thấy mẹ không đi bán. Nắng thì đội nón lá, mưa thì có thêm chiếc áo mưa, những khi ốm thì uống thuốc cho qua rồi lại bưng cái xịa ấy mà đi. Mẹ đã tần tảo với cuộc sống mua gánh bán bưng gần 20 năm chỉ vì miếng cơm manh áo, vì cái ăn cái mặc của gia đình và việc học hành của con cái. Vất vả với việc bán buôn là thế, mẹ vẫn chu toàn việc nhà và chăm lo cho gia đình vô cùng chu đáo. Tôi chưa bao giờ nghe thấy lời than vãn nào về sự khó khăn, mệt nhọc từ mẹ cả. Mẹ luôn vui vẻ, lạc quan, vượt qua những khó khăn vì gia đình. Nụ cười tươi vui vẫn hiện lên trên môi mẹ. Những lần không có lịch học trở về nhà, nhìn mẹ kỹ hơn, thấy được những vết nhăn trên đôi mắt mẹ, tôi bất giác nhận ra rằng bản thân mình đã quá vô tâm, khi tôi dần lớn thì mẹ cũng ngày một già đi.
Với tôi, mẹ là người phụ nữ vô cùng tuyệt vời, sẵn sàng đương đầu với mọi khó khăn, vượt qua mọi sự vất vả của cuộc đời. Mẹ vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tôi và em tôi mỗi khi vấp ngã, tạo niềm tin để chúng tôi bước đi trên con đường đầy chông gai của cuộc sống này. Tôi tự hào vì là con của mẹ và luôn mong muốn làm được nhiều điều để mẹ vui và đỡ vất vả hơn.
Bản thân tôi cũng cảm thấy có lỗi vì những lần phạm lỗi, khiến mẹ phải buồn và lo lắng vì tôi. Vào lúc này, tôi rất muốn chạy đến ôm mẹ và nói rằng: “Con xin lỗi vì những lần làm mẹ buồn và cảm ơn mẹ đã hy sinh vì chúng con”.


“Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí cho mục đích truyền thông sau cuộc thi.”
#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây