Người phụ nữ cam chịu

Tác giả: Nguyễn Thị Nghĩa

Iron Woman: Phan Thị Tuyết

Tên bài dự thi: Người phụ nữ cam chịu

Người phụ nữ cam chịu

"Quê hương là chùm khế ngọt

Cho em trèo hái mỗi ngày"

Tôi xa quê để theo chồng cũng đã chục năm rồi nhưng nỗi nhớ về quê mẹ vẫn da diết. Mỗi lần nhìn thấy cánh đồng cùng với mùi thơm lúa chín tôi lại nhớ đến bóng dáng quen thuộc của người phụ nữ cam chịu ấy. Đó chính là người mẹ thân yêu của tôi.

Mẹ tôi năm nay đã gần 60 tuổi, cái tuổi không còn trẻ khoẻ nữa. Nhưng mẹ vẫn phải ra đồng để làm việc mỗi ngày. Dẫu vất vả nhưng mẹ vẫn luôn tươi cười, không than thở. Mẹ nói "còn sức là còn làm". Cứ thế mẹ đội nón ra đồng.

Nhớ lúc còn thơ bé, năm học bắt đầu. Mẹ chở mấy chị em tôi trên chiếc xe đạp cũ ra chợ để mua quần áo mới cho chị em tôi đến trường. Chị em tôi hớn hở vui mừng vì có quần áo mới, mẹ tôi lấy ra những tờ tiền mẹ quấn lại chắc mẹ đã gom góp rất lâu. Nhưng tôi nào có biết suy nghĩ gì vì lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện. 

Và cứ thế ngày tháng trôi qua, tôi đã tốt nghiệp cấp 3. Cái tuổi cũng đã biết suy nghĩ hơn. Tôi định ở nhà để phụ giúp gia đình,nhưng mẹ tôi kiên quyết không đồng ý, mẹ hướng cho tôi đi học sư phạm, về làm cô giáo dạy chữ cho các em nhỏ. Tôi do dự mãi rồi cũng đồng ý. Tôi bắt đầu làm hồ sơ để đăng ký đi học. Ngày có giấy báo nhập học. Mẹ còn vui hơn tôi, mẹ dục tôi chuẩn bị đủ mọi thứ. Ngày tôi đến trường nhập học, mẹ đã dậy từ rất sớm,chuẩn bị đồ ăn và gói gém đồ đặc kỹ cho tôi. Lúc tôi chuẩn bị lên xe ( nhà cách thành phố khoảng 60km,bố phải chở đi), mẹ dúi tiền vào tay tôi, dặn rằng " con cố gắng học, ở nhà mẹ lo,chi tiêu tiết kiệm nhưng đừng nhịn đói nhé". Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết "vâng"... Thương mẹ nên dặn mình cố gắng học chăm chỉ.

Thời gian trôi qua, tôi học xong ,tốt nghiệp ra trường và xin được việc, cầm quyết định công tác trong tay cho mẹ xem, mẹ cười rất tươi, mẹ nói " giờ con đã là cô giáo rồi,mẹ vui lắm".Nụ cười hạnh phúc ấy làm tôi nhớ mãi không quên. 

Giờ lấy chồng xa, nên cũng chuyển công tác. Nhưng có dịp tôi lại cho con cháu về quê thăm mẹ, thăm bà. Về đến nhà, nhìn thấy bóng dáng của mẹ chạy ra đón tôi như quên đi mệt mỏi. Nhìn thấy mẹ còn khoẻ như vậy là tôi hạnh phúc. 

Tôi thầm cám ơn mẹ đã hướng cho tôi đường đi tươi sáng, mẹ đã hy sinh, chịu khổ để nuôi tôi ăn học và có sự nghiệp như hôm nay. 

Ước mong mẹ mãi trẻ, mãi bình an để mỗi khi con về quê luôn thấy bóng dáng mẹ chạy ra đón con vào nhà.

Cảm ơn mẹ, cảm ơn Iron Woman của tôi. Yêu mẹ thật nhiều.

#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây