MẸ - BÀ NỘI TRỢ "SẮT ĐÁ" CỦA CON

Tác giả: Võ Hiếu Kha

Iron Woman: Tăng Hoàng Mai Thảo

Tên bài dự thi: MẸ - BÀ NỘI TRỢ "SẮT ĐÁ" CỦA CON

MẸ - BÀ NỘI TRỢ "SẮT ĐÁ" CỦA CON

MẸ - BÀ NỘI TRỢ “SẮT ĐÁ” CỦA CON

Thật lòng mà nói, với tôi, mẹ không phải người phụ nữ hoàn hảo. Mẹ chỉ là một bà nội trợ bình thường, một con người vẫn còn nhiều thiếu sót. Nhưng không vì thế mà mẹ không có chất “sắt” trong người. “Iron Woman” đâu có nghĩa chỉ nói đến những người phụ nữ có công “vá trời lắp bể”, “Iron Woman” của tôi là người luôn từng ngày cố gắng hoàn thành tốt bổn phận của một người mẹ.

Mẹ tôi là một người… ít học. Mẹ là con lớn trong nhà, sau là dì út. Ông bà tôi khi xưa nghèo lắm nên không đủ khả năng tài chính để cáng đáng học phí cho hai người con. Vì muốn cho dì út không dở dang giấc mơ cắp sách đến trường, mẹ tôi chấp nhận việc chỉ học hết cấp bậc THCS rồi bỏ ngang, nhường lại chuyến đò tri thức cho em mình. Từ đó, mẹ tôi lao vào “trường đời” tất tả kiếm sống. Mẹ làm thợ may gia công, bán dụng cụ học tập… có giai đoạn mỗi ngày mẹ lọc cọc đạp xe ra chợ từ sớm tinh mơ để bán chanh, bán ớt. Ở nhà, mẹ phụ giúp ông bà ngoại coi sóc việc gia đình. Tuổi mười tám đôi mươi, người phụ nữ “sắt” của tôi đã làm tròn trách nhiệm của một người chị cả, một người con yêu thương gia đình vô ngần.

Tôi vẫn nhớ ông bà ngoại tôi lần lượt về cõi tạm chỉ trong 2 năm ngắn ngủi. Dẫu biết sinh tử bệnh lão là chuyện thường tình, mẹ tôi vốn dĩ cũng mạnh mẽ lắm. Nhưng dù tinh thần thép đến mấy, mẹ vẫn là đứa con biết quặn đau trước sự ra đi của đấng sinh thành. Có lần bà ngoại tôi đột nhiên bị tê liệt, mẹ tôi vội lao vào phòng ôm chặt lấy bà ngoại, liên tục kêu “Mẹ ơi!” rồi nước mắt chực trào. Tôi chứng kiến khoảnh khắc đó khi mới lên sáu nên không biết cảm giác đau lòng ra sao. Mẹ tôi lúc bấy giờ tuy gần như sụp đổ nhưng vẫn cố gắng trấn an tôi rằng không sao đâu, ngoại chỉ bị bệnh nhẹ thôi. Ngoại tôi may mắn bình phục lại nhưng rồi 1 tháng sau, ngoại cũng đã nhắm mắt xuôi tay, hưởng dương 54 tuổi. Giờ đây hồi tưởng lại, tôi vừa thương ngoại, vừa xót xa cho mẹ biết bao.

Từ đó, “Iron Woman” của tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ. Đây cũng là lúc mẹ nhủ lòng mình càng phải trở thành người mẹ tốt như bà ngoại đã từng. Mẹ muốn tôi và em trai phải học hành tử tế. Mẹ cũng luôn dạy tôi sống ở đời phải biết trước biết sau, tuyệt đối không làm hại ai. Mẹ lúc nào cũng cho hai anh em được ăn ngon, mặc đẹp. Tôi năm nay đã 21 tuổi, nhưng trong mắt mẹ, tôi luôn là một đứa con bé bỏng. Khi còn là học sinh, sáng nào mẹ cũng hỏi tôi trưa tôi muốn ăn gì, một ngày đi học của con có ổn không. Sau này lên Đại học, sống xa nhà, ngày nào mẹ cũng nhắn tin hỏi thăm và dặn dò tôi uống thuốc bổ sung vitamin.

Mẹ tôi cũng có phải là người màng đến tiền bạc gì đâu. Ấy vậy mà có lần, chẳng biết bà mợ tôi nghe lời ra tiếng vào từ ai mà nói bà cố tôi rằng mẹ muốn bà cố sẽ mau… qua đời rồi để lại gần như toàn bộ tài sản cho mẹ. Bà cố tôi khi đó đã nghe theo và mắng nhiếc mẹ tôi rất nhiều. Mẹ tôi lúc bấy giờ chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mà không một lời oán trách bà mợ đã “gấp lửa bỏ tay người”. Vậy mà sau khi bà cố tôi mất đi thật, mẹ lại là người lo cho tang sự của bà cố chu toàn nhất. Ngày đưa linh cữu của bà cố tôi về trung tâm hỏa táng, mẹ tôi vẫn bật khóc. Đến cuối cùng, mẹ tôi vẫn là cháu ngoại của bà cố mà thôi.

Sau này, hai người em gái của bà cố tôi đổ bệnh, mẹ tôi vừa quán xuyến việc bếp núc, đưa rước anh em tôi đến trường, vừa đứng ra chăm sóc hai người bà từng miếng ăn giấc ngủ cho đến việc vệ sinh cá nhân. Mẹ không ngại việc hai bà đại tiện không tự chủ ra sàn nhà, cũng không càu nhàu việc hai bà bị đãng trí.

Và thật ra, mẹ và tôi có phần “khắc khẩu “, thường xuyên to tiếng với nhau. Tôi tưởng mẹ sẽ chẳng bao giờ hiểu được lòng tôi cho đến những lần mẹ làm tôi cảm động vô cùng. Có lần, vì quá nhiều áp lực kéo đến, tôi phải trốn vào nhà vệ sinh để khóc. Mẹ tôi khi đó tình cờ nghe được và liền bảo tôi mở cửa để mẹ vào xem. Tôi vốn dĩ không muốn mở lời kể. Mẹ hiểu được nên chỉ ôm chầm tôi vào lòng, xoa lưng tôi và trấn an rằng không sao đâu. Giây phút đó, tôi cảm giác như mẹ có thể là tấm khiên che chắn cho tôi trước mọi bão giông cuộc đời.

Sau cùng, “Iron Woman” của tôi đã giúp tôi thấm thía câu nói “Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa”. Mẹ chẳng phải là tấm gương doanh nhân thành công điển hình và làm những điều to lớn, vĩ mô. Nhưng với tôi, người phụ nữ bình thường ấy lại chính là cây đời vững chắc để tôi vòng tay ôm lấy và đủ sức tỏa bóng mát che chở cho suốt quãng đời của tôi.

Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi


#ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây