DÌ HAI - NGƯỜI PHỤ NỮ SẮT VỪA LÀM CHA VỪA LÀ MẸ SUỐT 20 NĂM

Tác giả: Nguyễn Thị Kim Diệu

Iron Woman: Phan Thị Ren

Tên bài dự thi: DÌ HAI - NGƯỜI PHỤ NỮ SẮT VỪA LÀM CHA VỪA LÀ MẸ SUỐT 20 NĂM

DÌ HAI - NGƯỜI PHỤ NỮ SẮT VỪA LÀM CHA VỪA LÀ MẸ SUỐT 20 NĂM

DÌ HAI - NGƯỜI PHỤ NỮ SẮT VỪA LÀM CHA VỪA LÀ MẸ SUỐT 20 NĂM

Từ nhỏ mình được gọi là đứa con bị bỏ rơi, mình vốn không xuất hiện trong kế hoạch của cha mẹ, buồn hơn là khi mình ra đời thì cha mẹ lại làm ăn thất bại phải đi xa và từ đó danh từ cha mẹ ngày càng xa rời với mình. Có chăng trong trí nhớ mình thì cha và mẹ của mình lại chỉ vẻn vẹn được một người dì đảm nhận, người phụ nữ chỉ cao chưa đến 1m5, nặng chỉ 40kg nhưng lại gáng gòng gia đình và thêm cả mình suốt mấy mươi năm trời.

Suốt thời gia cha mẹ mình đi xa, dì hai vừa làm cha vừa làm mẹ để lo tươm tất cho gia đình. Trong trí nhớ của mình, dì hai luôn dậy từ tờ mơ sáng bán từng dĩa cơm ly nước, chắt chiu từng đồng để lo cho mình cùng anh trai ăn học. Vì ước mơ lớn nhất của dì là con cháu được ăn học tới nơi trốn để không phải khổ phải làm việc tay chân như dì.

Vì hoàn cảnh cuộc sống, mà từ nhỏ dì hai luôn khắt khe với mình. Dì hai hay nói với mình, mày là con gái phải gắng lo ăn lo học rồi hãy tính chuyện yêu đương có chồng, không là khổ lắm nha hông mạy. Rồi mỗi khi đưa mình đi học, má hai cũng bảo vì cuộc sống gia đình nên má không được đi học tới nơi tới chốn, mày giờ có má lo gắng mà lo học cho bằng người ta. Vậy là ngần ấy năm mình và anh hai được ăn học đàng hoàng là bấy nhiêu năm dì 2 của mình phải sớm hôm tảo tầng, vừa làm cha vừa làm mẹ và chưa bao giờ bắt tụi mình phải đền đáp

Hồi nhỏ dì hai dạy mình khó lắm, vì dì sợ lớn lên mình không giàu không giỏi như người ta thì sẽ cực như mẹ ruột mình vậy. Dì hai ăn xài tiết kiệm lắm, chưa bao giờ mua quần áo mới, hay dép mới. Quần áo được dì vá đến khi nào không vá được nữa thì mới nỡ bỏ, ấy thế mà năm mình học lớp 10 dì bỏ gần cả triệu để may cho mình 3 bộ áo dài mới. Mình còn nhớ khi anh mình đi học đại học xa nhà, dì hai đã gom góp hết tiền tích góp để lo đóng tiền học phí cho anh, ủi cho anh từng cái áo cái quần, dù ngoài miệng dì nói tụi bây đi học tao còn mừng ở đây tao nặng hơi mỏi cổ thêm, nhưng mình luôn thấy ánh mặt trĩu buồn mỗi khi anh mình lên thành phố.

Thế là ngót ngét 5 năm 10 năm rồi 20 năm trôi qua, dì hai mình vẫn ở vậy mà không lập gia đình. Dì bảo nuôi bây cũng như con lập gia đình rồi ai lo cho tụi bây. Làm mẹ đã khó, ấy vậy mà dì hai đã vừa làm cha vừa làm mẹ mình suốt 20 năm mà chưa một lần kể khổ. Dì có thể thiếu ăn thiếu mặc nhưng chưa bao giờ để mình thiếu điều gì. Vẫn còn nhớ thời mình học lớp 12, dì vẫn lén gói gém ít tiền để mình đủ tiền luyện thi cho có thành tích cao với người ta. Thời điểm cầm trên tay 2 triệu đồng đóng tiền học phù đạo, mình đâu biết số tiền đó dì mình có thể ăn uống thoải mái cả tháng trời. 

"Cha mẹ nuôi con biển trời lai lán 

Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày"

 

Nhưng dì hai mình luôn bảo tụi bây đừng nghỉ tới việc nuôi tao, tao tự lo được. Đâu ai biết dì còn để cả tiền lo cho bản thân sau này bệnh tật ốm đau sợ phiền con cháu. Dì mình là thế đó, luôn tỉ mẩn chu toàn mọi thứ không đợi phụ thuộc vào ai. Hy sinh cả cuộc đời vì con vì cháu nhưng chưa từng lấy đó gánh nặng bắt con cháu phải đáp đền, cũng chưa từng hỏi lương mình bao nhiêu chỉ nghe mình đi làm công việc ổn định là dì đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Đôi lúc hạnh phúc đơn giản thế đó, không phải sự cho và được cho mà là những giá trị chúng ta cảm nhận mỗi ngày, đôi khi không cần sự đáp đền mà là sự thấu hiểu. Mình của ngày hôm nay là sự hy sinh vô bờ bến của dì hai, nhưng đã đến lúc dì nghỉ ngơi  rồi dì nhỉ. Con mãi yêu và nhớ về dì rất nhiều. 

"Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất  kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi"

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây