Cô giáo kính mến của em

Tác giả: Ngô Lê Hồng Duyên

Iron Woman: Lê Thị Minh Huế

Tên bài dự thi: Cô giáo kính mến của em

Cô giáo kính mến của em

Sài Gòn, 23 tháng 08, năm 2022

Thân thương gửi cô,

Một tối muộn tan làm trên con đường Điện Biên Phủ. Thả hồn vào những suy nghĩ miên man trên con đường vắng, phản phất đâu đó mùi hoa sữa quen thuộc, mùi hoa không quá nồng, đủ để đánh thức trong em kí ức về những chiều se lạnh nơi góc trường, những tối muộn sau giờ học chờ ba đến đón, những ngày rong rủi trên con xe Candy từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà. Kí ức về những năm tháng trung học cứ như những mảnh ghép rời rạc, như bong bóng ngày mưa vậy, nhìn thấy đó nhưng khó mà cầm nắm được. Cũng đã một tháng kể từ ngày em nhận được tin trường sẽ tổ chức lễ kĩ niệm 25 năm thành lập. Là đứa có năng lực tư duy môn Văn “nhỉnh” hơn một chút so với các bạn trong lớp, em nghĩ mình cũng nên viết gì đó chúc mừng ngôi trường 3 năm theo học. Nhưng đặt bút xuống mới thấy, khó quá cô à. Với em, văn chương là ngôn ngữ của trái tim và cảm xúc sẽ dìu dắt, nâng đỡ cho từng câu chữ. Sẽ ra sao nếu bài viết của em mang tính tung hô, đối phó, sử dụng câu từ hoa mỹ nhưng bản thân người viết không thấy được chính mình trong đó. Cũng đã 4 năm rồi em không viết, bốn năm giúp em trưởng thành hơn nhưng cũng lấy đi của em nhiều thứ, và tất nhiên cũng đủ dài để những cảm xúc không còn vẹn nguyên như thuở ban đầu.

Cô biết không, em là đứa thích học toán, tâm hồn không mơ mộng, lời văn không trau chuốt. Đến bây giờ em vẫn không hiểu điểm gì ở em khiến cô chọn em vào đội tuyển Văn. Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên được nghe cô giảng, không phải một tác phẩm Văn học, không phải một bài thơ, một tác phẩm truyện ngắn chỉ đơn giản là bài tổng quan về Văn học Việt Nam. Ấy vậy mà em mê cái chất giọng ngọt ngào và đầy biểu cảm đấy. Ấn tượng của em về cô mạnh đến mức em đã khoe ngay với ba mẹ trong buổi cơm chiều hôm ấy “ Cô giáo Văn của con giảng rất hay, cô nói hay lắm, cô đẹp nữa” ( Em không nhớ chính xác câu từ, nhưng nội dung là vậy đó cô ). Có lẽ đó cũng là lý do lớn nhất khiến em đưa ra quyết định chọn Văn. Đã từng nghi ngờ quyết định của mình nhưng đến thời điểm hiện tại, khi ngồi viết những lời này em không hối hận. Văn học cho em những chân trời mới. Nhờ có nó, em thích đọc sách hơn. Nhờ có nó, em thấu hiểu con người hơn. Nhưng để em đến được với nó là nhờ có cô. Cảm ơn cô, cô giáo của em! Em chưa bao giờ nói đúng không cô, em biết ơn cô nhiều lắm.

Người ta thường nói “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”. Em là một học sinh ngoan-đúng nghĩa. Mà một học sinh ngoan thường không cảm nhận được cái thú vị của tuổi học trò. Nếu cho em quay lại một lần nữa, em chọn sẽ có những giây phút ngông hơn, điên hơn, cuồng dại hơn. Thay vì vừa ngắm tụi con gái cột áo dài để chơi banh ném, em sẽ chơi. Thay vì chỉ nhận lấy cành phượng vừa bẻ từ tay tụi con trai, em sẽ hái, thay vì chỉ lắng nghe em sẽ hát. Em sẽ tận dụng từng phút để sống trọn vẹn những cảm xúc của thời học sinh: một chút ngây ngô, trong sáng; một chút tinh nghịch; một chút khờ dại,… Và sau bao năm nữa nó vẫn sẽ đẹp như vậy. Em nghĩ, mỗi thế hệ học sinh đã đi qua thời áo trắng đều có những hoài niệm về mái trường mến yêu. 

Cô ơi, ngày đó có những lúc em sợ đến trường chỉ vì hôm nay có Văn, Sử, Địa mà bài dài quá em chưa học. Hôm nay có Toán, Hóa, Lý, Anh bài tập hằng đống mà em chưa làm. Nhưng khi đã bước chân vào trường đời, em lại ao ước “Giá như khi ta lệch hướng có thầy cô, bạn bè ở bên ta. Giá như khi ta lười biếng, có thầy la mắng ta. Khi ta làm sai, thầy sẽ sửa. Khi ta cư xử sai , thầy sẽ phạt. “ Giá như cuộc đời cũng bình yên như trong lớp học. Nhưng cuộc đời mà, khi ta bước chân vào đời chính là lúc ta đối mặt và chịu trách nhiệm với chính cuộc sống của mình. Và lúc đó trường đời sẽ dạy ta, mà đời thì chua xót. Những lúc đó ngẫm mà thấy thương thầy, thương cô lắm. Vì em hiểu ngoài đời không ai dạy tụi em miễn phí cái gì cả cô à.

Đại diện cho lớp 12A1, em mong rằng, cô luôn dồi dào sức khỏe để vững tay chèo trên con thuyền tri thức. Chúc sự nghiệp trồng người thành công rực rỡ. Là một học sinh của trường, em mong muốn 5 năm, 10 năm, 20 năm, 25 năm nữa có thể viết tiếp những câu chuyện khác để gửi cho cô. Đó là câu chuyện về những con người thành công và hạnh phúc. Những con người bước ra từ cánh cổng của ngôi trường Trung học Phổ thông Mạc Đĩnh Chi.

#Ironwomanaward #ferrovit

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây