MẸ XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC VINH DANH - IRON WOMAN CỦA ĐỜI CON

Tác giả: NGUYỄN TƯỜNG VI

Iron Woman: NGUYỄN THỊ THANH PHƯƠNG

Tên bài dự thi: MẸ XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC VINH DANH - IRON WOMAN CỦA ĐỜI CON

MẸ XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC VINH DANH - IRON WOMAN CỦA ĐỜI CON

"Oe oe oe...". Thế là một đứa trẻ nữa lại được sinh ra trên thế giới này. Khi sinh ra tôi, mẹ tôi đã phải đau đớn biết bao, có cả máu và nước mắt nhưng mẹ không hề oán thán mà vô cùng hạnh phúc. Qua năm tháng, mẹ tảo tần, kiên nhẫn nuôi nấng, chăm sóc tôi, dù vất vả nhường nào, mẹ cũng luôn tin rằng tôi là món quà vô giá mà ông Trời đã dành tặng cho mẹ…

"Hò ơ ví dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi

Khó đi mẹ dắt con đi

Con đi trường học, mẹ đi trường đời."

Tôi bước vào những giấc ngủ êm ả đầu đời bằng những lời ru êm ả của mẹ, lời ru ngọt ngào ấy mãi theo tôi trên suốt quãng đường mà tôi đang đi. Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ, chỉ biết ăn no rồi ngủ say mà không hề biết để có đổi lại được giấc ngủ bình yên cho tôi mẹ đã vất vả nhường nào: nhiều lúc mẹ giật mình nửa đêm vì tiếng khóc của tôi, vội dỗ dành và cho tôi bú để tôi lại đi vào giấc ngủ, rồi nhiều lúc tôi đái dầm ra giường liên tục khiến mẹ không giặt đồ kịp, mẹ phải nằm chỗ ướt cho tôi nằm chỗ khô. Những sự hy sinh cao cả ấy, chỉ có thể đến từ mẹ - người yêu thương tôi nhất trên đời này, không thể là một ai khác.

Rồi tôi dần lớn lên, đối mặt với nhiều vấn đề hơn trong cuộc sống. Nhà tôi không mấy khá giả, mẹ đã phải rất chật vật để nuôi hai chị em tôi khôn lớn. Nhưng mẹ không bao giờ than vãn mà luôn sẵn sàng cho chúng tôi hết tất cả. Đến bây giờ, đã đến với cái tuổi bốn chín, năm mươi, cái giai đoạn mà sức khoẻ cần được chú trọng và bồi bổ hơn rất nhiều nhưng mẹ vẫn cứ thế, không mua gì để bồi bổ cho mình, vẫn mãi lo tiết kiệm tiền để dành tiền lo cho hai chị em tôi. Đến nay cả hai chị em tôi đều đang bước vào con đường đại học, gánh nặng nuôi nấng hai đứa con ăn học ở đất Sài Thành đắt đỏ thật không dễ dàng gì, ấy thế mà lại đặt lên đôi vai nhỏ bé của mẹ tôi, nhưng mẹ tôi vẫn gánh vác được, nếu không nói là rất tốt. Dù vất vả, nhưng mẹ không bao giờ cho chúng tôi đi làm thêm để đỡ bớt gánh nặng cho mẹ. Mẹ cứ luôn dặn: "Các con hãy cứ lo học hành cho giỏi giang, đàng hoàng đã rồi sau này muốn làm gì thì làm, cho sướng cuộc đời các con, đừng để khổ như mẹ". Tôi không sống trong nhung lụa xa hoa nhưng cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc nhất thế gian này bởi tình thương yêu của mẹ với tôi là vô giá, không gì có thể sánh bằng, nó như một lớp khăn dát vàng lấp lánh cứ luôn quấn quanh người con, khiến con cảm nhận được sự ấm áp, bình yên và đủ đầy.

Đến nơi đất khách quê người, tôi lại càng nhận thức sâu sắc mẹ quan trọng với tôi nhường nào. Nhiều lúc đau ốm không ai chăm sóc, nhớ lại những lúc được mẹ ân cần chăm sóc tôi đã bật khóc nức nở, nhiều lúc ấm ức nhưng cũng không biết phải giãi bày cùng ai, nhiều lúc chất chứa những nỗi nặng trịch lòng mà không tìm thấy một người có thể chia sẻ cùng mình, thấu hiểu cho mình. Lúc nào tôi gọi về nhà, mẹ cũng chỉ tươi cười, nói về những điều tốt đẹp để tôi an tâm học hành. Nếu không nhờ cha, tôi đã chẳng biết có lần mẹ đã nhiều lần nhức đầu đến nỗi không chịu được phải đi khám bệnh. Tình yêu, sự hy sinh của mẹ bao la quá, cao cả quá, rộng lớn quá, như đại dương mênh mông, chẳng bao giờ có thể vơi cạn.

Mỗi bước chân con đi, dù thành công hay thất bại, dù vinh quang hay tủi nhục, dù hạnh phúc hay đớn đau thì phía sau vẫn luôn có mẹ dõi theo. Vì thế nhiều lúc mệt mỏi, muốn từ bỏ tất cả nhưng nghĩ tới mẹ, con bỗng nhiên cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh mà vững vàng bước tiếp, tiếp tục chiến đấu. Tất cả những nỗ lực, hy sinh của mẹ đều là để nhìn thấy con đơm hoa trưởng thành, kết quả hạnh phúc. Vậy thì có lý do gì mà con lại không nỗ lực phấn đấu hết mình vì mẹ chứ?

Mẹ ơi, mẹ là Iron Woman của cuộc đời con. Mẹ đã vất vả, hy sinh vì con rất nhiều rồi. Bây giờ con chỉ mong sao con có thể lớn lên thật nhanh, trưởng thành thật nhanh để có thể trở thành một Iron Woman của mẹ, để mẹ có thể tựa vào và cảm thấy tự hào về con.

Ai cũng có một Iron Woman của riêng mình, với con đó là mẹ, vị trí ấy mãi mãi không thể chuyển dời. Hôm nay, con viết những lời văn này chỉ mong tôn vinh được phần nào những công sức của mẹ - Iron Woman của con vì mẹ xứng đáng có được điều đó. Mãi yêu mẹ!

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây