MẸ - NGƯỜI PHỤ NỮ SẮT TRONG LÒNG TÔI

Tác giả: Lê Thị Thảo

Iron Woman: Phạm Thị Thích

Tên bài dự thi: MẸ - NGƯỜI PHỤ NỮ SẮT TRONG LÒNG TÔI

MẸ - NGƯỜI PHỤ NỮ SẮT TRONG LÒNG TÔI

Nếu ai hỏi tôi IRON WOMAN trong tôi là ai? Tôi sẽ dõng dạc tự tin nói rằng đó là mẹ của tôi. Người phụ nữ năm nay đã gần 60 tuổi nhưng những tảo tần vẫn xuất hiện trên gương mặt mẹ gần như sắp hết hơn nửa đời người. Trong ký ức của tôi lúc nào cũng thấy mẹ tất bật với công việc đồng áng, lao động chân tay vất vả, phương châm của mẹ là không nghỉ ngơi , làm còn không hết việc. Mưa làm việc ngày mưa, nắng làm việc ngày nắng. Sáng mẹ dậy lúc 3h sáng tập thể dục. 5h sáng mẹ bắt đầu cơm nước, nấu ăn sáng. Nhà tôi đến giờ vẫn còn đun bếp củi. Năm tôi học lớp 8, mẹ bị bệnh hẹp - hở van tim, phải phẫu thuật, hết trăm triệu, ngày ấy tôi đã lấy hết tiền dành dụm, đâu đó dc 90 ngàn, đưa cho mẹ kêu mẹ lấy tiền mổ tim. Tôi cũng nhớ mãi, mẹ cứ ôm tôi rảnh lại nói ráng học hành, mẹ có làm sao là bố lấy vợ hai về không thương con. Tôi chỉ biết khóc lại còn nói “con không cho bố lấy vợ hai đâu”. May mắn mẹ tôi đã khoẻ hơn, thời gian đầu mẹ nghỉ ngơi nhiều, nhưng giờ mẹ đã bê được đồ nặng như ngày chưa có bệnh. Mẹ lấy chồng theo bố từ ngoài bắc vào nam làm kinh tế mới, cuộc đời mẹ gặp cảnh hai lần cháy nhà, không còn một cái gì ngoài bộ quần áo trên người, lần đẻ anh thứ 2 của tôi mẹ kể không có gì ăn, pha ít nước đường mà húp, thế mà bố mẹ vẫn lại làm lên từ hai bàn tay trắng nuôi 4 anh chị e chúng tôi. Tưởng hết khó khăn đè lên vai người đàn bà ấy khi các con đã lớn, tôi là út năm đó cũng đã đi làm năm đầu tiên. Anh hai làm ăn, kinh doanh thua lỗ, mượn tiền bố, bố phải đi cắm sổ đỏ . Rồi sau đó lại lắt nhắt tiền, mẹ không dám nói với bố, đi vay mượn cho anh hai. Người mẹ nào không thương con, sau bố biết cứ nói mẹ mãi, mẹ chỉ im lặng, số nợ ngày càng nhiều, tiền trả lãi kiếm còn khó. Tôi đi làm có đồng nào gửi về góp cho bố mẹ trả lãi cho anh hai. Cả mấy tháng hai ông bà già không hề đi chợ mua gì cả, có rau ăn rau, có trứng gà ăn trứng gà,… có mấy nghìn cũng để dành trả nợ. Tôi ở Sài Gòn nghe chị gái nói thế, bố bệnh còn không có tiền đi khám, phận làm con nghe mà đau lòng không tả nổi. Giờ số nợ vẫn chưa trả xong, chắc vì vậy mà mẹ vẫn chưa dám nghỉ ngơi. Sáng đi làm về trưa không ngủ trưa , lại tranh thủ đi trồng mấy cây ớt để kiếm thêm tiền, rảnh lại đi vun mấy gốc ngô cho gà ăn, hay vội vội đi nhặt mấy cây củi để phơi tranh thủ lúc trời còn nắng, trời mưa tưởng mẹ ở nhà nhưng không, mẹ khoác áo mưa đi cho phân ớt, trồng dặm lại mấy cây bị hư. Mẹ nói không bao giờ hết việc được con ạ. Trồng đậu, trồng khoai, rau này rau kia, gần như tất cả đồ bố mẹ đều trồng lấy để ăn, lâu lâu bây giờ chỉ đi mua con cá. Hồi nhỏ tôi cứ trách mẹ kho cá, kho thịt mặn đắng mặn chát, ăn không nổi, mà nào biết mẹ kho vậy để ăn được lâu, đúng là lớn rồi, làm mẹ rồi mới thấu hiểu được những nỗi khổ của mẹ. Năm ngoái mẹ nuôi heo, nhưng dịch bệnh rồi gặp cảnh không ai mua, heo càng lớn, ăn nhiều mỡ nhiều ai cũng chê, rồi mua giá rẻ bèo, mẹ lại buồn thiu kêu lỗ cả tiền cám, cái số mẹ nó khổ hay sao ấy, làm gì cũng không ra hồn. Nhưng tôi khâm phục mẹ, vì mẹ vẫn không hề từ bỏ. Dường như chính mẹ đang muốn nói với cuộc đời khắc nghiệt đầy giông bão của mẹ rằng: Dù có như thế nào thì cũng không làm mẹ vấp ngã được đâu. Mẹ vẫn đứng đó , kiên cường vì mẹ là IRON WOMAN trong lòng con mà♥️.
 #ironwoman #ironwomanaward #ferrovit
Tôi xin cam kết ảnh tự chụp, không sao chép tác phẩm ở bất kỳ nguồn nào và đồng ý để BTC sử dụng ảnh hoàn toàn miễn phí sau cuộc thi"

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây