Cô hiệu trưởng, Iron Woman trong lòng chúng mình

Tác giả: Tăng Thị Tuyết Nhi và Tăng Thị Phương Nghi

Iron Woman: Trần Thị Ngời

Tên bài dự thi: Cô hiệu trưởng, Iron Woman trong lòng chúng mình

Cô hiệu trưởng, Iron Woman trong lòng chúng mình

Trong trái tim của mỗi người đều có một Iron Woman đặc biệt vì có rất nhiều lý do khác nhau không đếm xuể được. Có người thì chọn mẹ, bà hay người thân ruột thịt làm Iron Woman vì họ vẫn luôn dành tất cả tình yêu thương. Có người thì chọn bạn thân vì cùng nhau cười nói, rơi nước mắt và giận hờn. Có người khác thì chọn đồng nghiệp vì đã để lại những kỷ niệm trân quý trong lòng mình.

Nếu mọi người đang tò mò thắc mắc rốt cuộc chúng mình sẽ chọn ai là Iron Woman? Tại sao chúng mình lại chọn người đó làm Iron Woman thế? 

Từ lâu rồi chúng mình đã có câu trả lời định sẵn trong lòng và xin trả lời những câu hỏi đó là chúng mình xin được chọn cô hiệu trưởng là Iron Woman. Vì cô đã dành hơn nửa đời dẫn dắt những người khiếm khuyết tự đứng trên đôi chân và bước đi trên con đường mà bản thân đã chọn. Chính cô hiệu trưởng đã thắp sáng cho niềm hy vọng của chúng mình và những người khác mang tên là Trần Thị Ngời.

Chúng mình thật sự rất muốn viết nhiều điều về cô để bày tỏ sự biết ơn và tôn kính, nhưng chúng mình không biết phải bắt đầu từ đâu vì có rất nhiều câu chuyện tuyệt vời về cô Ngời đã xảy ra khiến chúng mình không khỏi xúc lđộng.

Chúng mình thường được cô kể những câu chuyện của quá khứ, ai nấy đều ngồi trên nền sàn, đưa mắt lên nhìn thấy những cử chỉ tay của cô khi xúc động "kể chuyện". Qua ngôn ngữ ký hiệu, chúng mình dần hiểu ra và mới thấy được sự vất vả cùng với cả sự kiên trì của cô thông qua những câu chuyện gắn bó với ngôi trường Khuyết Tật Thính Giác Hy Vọng 1.

Nhớ lại khi xưa, ban đầu cô đi dạy học cho các bạn học sinh khiếm thị ở trường Mù Lái Thiêu để trang trải cho cuộc sống. Rồi từ Lái Thiêu chuyển lên Sài Gòn sinh sống cùng gia đình và cũng chuyển công tác ở ngôi trường mới. Trong một lần đang dạy học cho các bạn học sinh khiếm thị ở trường Mù Nguyễn Đình Chiểu quận 3 thì cô tình cờ nhìn thấy những ánh mắt tò mò, khát vọng,... của các em câm điếc qua cửa sổ. Mọi ánh mắt khi đó của các em đã khiến cô thương cảm và suy nghĩ phải làm một điều gì đó để giúp các em.

Từ khi đó, mong muốn ấy bắt đầu hình thành trong lòng cô. Sau giờ dạy học, cô hay dùng thời gian rảnh rỗi đi bôn ba khắp mọi nơi trên xe đạp cũ kỹ và tấm bản đồ trên tay. Những ngày tháng đó, cô đạp xe trên khắp các con phố, các con hẻm tại Sài Gòn hoa lệ để tìm gặp những người khiếm khuyết và "giao tiếp" với họ bằng cách dùng bút viết và quyển tập. Rồi dẫn họ về nhà cô để dạy học với hai tiết dạy chữ và tiết toán hoàn toàn miễn phí. Ban đầu có vài người theo học tại ngôi nhà của cô nhưng cô vẫn rất vui mừng biết bao khi thấy các em đã cố gắng học và viết như bao người khác.

Mãi đến khi ngôi trường Khuyết Tật Thính Giác Hy Vọng 1 được thành lập, mọi người xung quanh đang bắt đầu truyền tai nhau về ngôi trường ấy với một cô hiệu trưởng tận tụy, biết "nói chuyện", sẵn sàng giúp đỡ và những học sinh là những người khiếm khuyết. Nhờ những lời truyền tai nhau của mọi người, ngôi trường ban đầu chỉ có vài học sinh cứ thế ngày một đông lên. Những người làm cha làm mẹ phải đau đầu vô cùng khi do dự chọn ngôi trường cho con em mình, đồng thời lo lắng đủ thứ như là lo cho con em mình mang khiếm khuyết có bị bắt nạt ở trường không, có an toàn không, có chấp nhận con mình không,... Thế nhưng khi họ nghe và thấy tận mắt về ngôi trường ấy thì họ không còn lo lắng nên đưa con em mình đến và xin cô Ngời cho các em được nhận vào trường để học với tất cả niềm hy vọng.

Thế là ngôi trường ấy chỉ có từ một vài học sinh bỗng chốc tăng lên hơn một trăm học sinh, nhỏ có, lớn có. Cô không thể nào một mình dạy hết cho trăm học sinh, nhưng may mắn là những người thân quen, người bạn đã cùng nhau hỗ trợ cô để mang đến cho các em hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn trong thế giới không âm thanh.

Tuy cô biết trước dạy học cho các em sẽ thật không dễ dàng, nhưng cô vẫn không ghét bỏ, luôn yêu thương và bỏ ra nhiều công sức tìm hiểu để dạy cho các em tùy theo từng hoàn cảnh. Không những thế, cô còn tận tình chỉ dạy cho các em từ những điều nhỏ nhặt nhất, những tiết học và những bài học đắt giá. 

Trôi qua bao năm tháng, tọa lạc tại Sài Gòn sầm uất lại hoa lệ vẫn là ngôi trường ấy với hiệu trưởng thầm lặng và những người khiếm khuyết cùng nhau hướng đến một tương lai tốt đẹp với niềm hy vọng.

Thay cho mọi thế hệ của người khiếm khuyết, chúng mình chân thành cúi đầu xin cảm ơn cô thật nhiều vì tất cả mọi thứ mà cô đã làm. Từ tận đáy lòng, chúng mình vô cùng biết ơn và cũng rất tự hào vì được làm những học sinh của cô, cùng nhau trải qua mọi bậc cung khác nhau tại ngôi trường ấy.

Chúng mình xin gửi những lời chúc đến cô: Chúng mình xin cảm ơn cô đã dìu dắt chúng mình và người khác từ những ngày đầu tiên đến khi tốt nghiệp, rời ngôi trường. Tất cả yêu thương, sự biết ơn, sự kính trọng và sự thành kính nhất là tất cả những gì chúng mình muốn dành đến cô. Kính chúc cô mỗi ngày luôn có những điều tốt đẹp nhất trong sức khỏe, công việc và cuộc sống.

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây